[MẪN NHƯỢC] KIẾM PHI VẠN NHÂN ĐỊCH • Chương 2

  Chương 2: Duy trướng quỷ ảnhCái bóng thần bí hắc trên màn trướng.

💬 Lời tác giả

▪️ Hình tượng của Nhữ Dương Vương tham khảo bản phim 2003, chiều con gái hết mực.

▪️ Chưởng môn còn chưa xuất hiện tự hỏi gần đây sao cứ hắt xì miết.


Triệu Mẫn thúc ngựa ngày đêm suốt chặng đường, con này mệt nhoài lại đổi sang con còn lại, vào thành trấn kế tiếp liền hai ngựa thành bốn - một tập tục hành quân của người Mông Cổ. Nàng cứ thế cho ngựa phi như điên, không ngủ nghỉ, chỉ dùng chút sữa khô Aaruul - Sữa khô Mông Cổ Ở đây đang chỉ món aaruul, một dạng sữa đông khô hoặc phô mai khô. Sữa sau khi được làm đông sẽ được cắt thành từng miếng nhỏ và phơi khô dưới nắng và gió thảo nguyên cho đến khi cứng lại. dằn bụng, quyết đuổi kịp khoảng thời gian đã lỡ trước khi bọn thích khách hành động.

Phải bỏ lại Trương Vô Kỵ, kể thực nàng cũng đau lòng, nhưng tình thế của cha giờ đây đang bị gian nguy ngấp nghé, mất một lúc suy tư, cán cân này dĩ nhiên phải nghiêng về phía gia đình. Bấy giờ, nàng không khỏi may mắn vì trận làm mình làm mẩy trên đảo đó, nếu không nhờ chút háo thắng, khăng khăng đòi về Trung Nguyên thì e rằng cha nàng sẽ lành ít dữ nhiều. Trên đường đi, tâm tư nàng tuôn trào như suối chảy: Có phải trước đây mình quá coi thường an nguy của cha và ca? Cứ nghĩ rằng họ có bản lĩnh, lại thêm ở hiền gặp lành mà chưa bao giờ xét đến việc họ cũng cần mình, thậm chí có thể nói, cần mình hơn cả Trương Vô Kỵ.

Cuối cùng, trong đêm đen mù mịt tới mức kiếm không ra được nửa ánh sao, Triệu Mẫn đã ngay dưới cổng thành Lạc Dương.

Giữa khoảng thời gian này, quân của Chu Toàn không dám tiến công, Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ cũng chưa từng chủ trương truy sát địch cả một chặng đường dài trong các trận chiến giằng co hao sức, chỉ cố thủ trong thành, bởi biết rõ Lưu Phúc Thông không tín nhiệm Chu Toàn, sẽ không cho hắn nhiều thời gian, chỉ cần kéo dài, phe địch ắt tự nhiên sinh biến.

Gió thổi ngày một mạnh, khí ẩm thấm ướt vào y phục nặng nề ghê gớm. Mưa sắp đổ. Triệu Mẫn ghìm cương dưới cổng, hét vói lên chỗ các binh sĩ canh gác ở trên - "Mở cổng, ta là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ, Thiệu Mẫn quận chúa, con gái của Nhữ Dương Vương, có việc hệ trọng cần gặp Vương gia!".

Trên cổng thành, có kẻ thắp lửa và một cái đầu ló ra từ lỗ châu mai quan sát, nhưng sau đó chả thấy động tĩnh gì. Triệu Mẫn hết kiên nhẫn, lại hét - "Mau mở cổng! Điếc sao? Ai chậm trễ đại sự của ta, ta sẽ bắt hết các ngươi đi khổ sai!".

Hiện giờ, nàng không mang theo bất kỳ vật gì của triều đình làm tin, muốn cho đám lính canh vâng dạ chỉ còn cách ngang ngược hết mức có thể, y như cái cách mà mỗi tên hoàng thân quốc thích thường tự tung tự tác.

Hồi sau, nàng nghe thấy bên trong vọng ra tiếng vó ngựa, cổng thành nặng nề mở, bó đuốc sáng lóe lên hai gương mặt đen xì của Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ và Vương Bảo Bảo. Hai cha con chỉ mặc một thân đồ ngủ trắng toát, xem ra vừa hay tin đã hộc tốc chạy tới. Sau khi tận mắt thấy Triệu Mẫn bằng xương bằng thịt, ai nấy cũng mừng quýnh ra mặt.

"Mẫn Mẫn, đúng là con rồi!".

"Cha! Ca ca!".

Triệu Mẫn nhảy phốc xuống ngựa, lao về hướng hai người, phía kia cũng chạy tới đón. Cả nhà ôm chầm nhau thắm thiết.

"Tốt quá, Mẫn Mẫn, rốt cuộc con về rồi" - Sát Hãn nói, thứ giọng vốn thô kệch pha thêm chút nghèn nghẹn nên thành ra khản đặc - "Cha biết con sẽ không bỏ cha mà".

"Muội muội, muội gầy rồi" - Vương Bảo Bảo bóp chặt vai nàng. Khi mừng rỡ quá, người ta cũng chỉ thốt được một câu như thế.

"Đúng, gầy đi nhiều. Sao thế con? Con gái thảo nguyên của chúng ta chẳng bao giờ chuộng da bọc xương cả" - Sát Hãn ân cần hỏi thăm - "Tiền nong đã hết rồi sao?".

Triệu Mẫn òa khóc lên. Áy náy về dự định ẩn cư trên đảo mà bỏ mặc họ, cả đời không gặp nhau nữa của mình trước đây. Trông mái đầu hai màu tóc của cha và cái cằm lởm chởm râu của ca, nàng liên tục thầm mắng mình tồi tệ. Tại sao đủ loại tình cảm trên thế gian khó vẹn toàn như thế? Không phụ bên này thì bên kia khó bù đắp đủ đầy.

Nàng theo nhóm người về quân doanh, trên đường cùng cha và ca phiếm vô số chuyện. Mặc cho mưa nặng hạt ào ạt trút, thân ướt đẫm, họ chỉ chìm đắm trong thế giới của ba người.

"Từ khi con đi, mẹ con cứ trách ta mãi" - Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ cười bất đắc dĩ - "Mẹ con nghĩ vì ta ép con gả cho Trát Nha Đốc mới khiến con bỏ nhà ra đi, mấy tháng trời không thèm nói chuyện với ta. Hôm nay thiên hạ loạn li, triều đình rất trọng cả nhà chúng ta, sẽ không có chuyện ép gả nữa. Mẫn Mẫn, con cứ yên tâm".

"Mẹ chỉ chuyện bé xé to thôi. Trước kia con đã nói gì nào, Mẫn Mẫn nhất định sẽ về".

Vương Bảo Bảo vừa cười vừa nói - "Muội muội của ta từ nhỏ nuôi chí lớn, sao chỉ vì một tên dân đen mà bỏ hết cả, để rồi rửa tay, rửa bát, làm canh đây? Huống hồ, muội cũng không biết làm".

Lý Sát Hãn nghe xong ngửa đầu cười khanh khách. Triệu Mẫn cụp mắt, bất mãn nói - "Ca, huynh chọc muội".

"Đương nhiên phải chọc muội cho đã đời. Từ lâu huynh đã nghĩ muội hồi nhỏ thích múa thương, nghịch gậy thì thôi, tới điều binh khiển tướng cũng mê mẩn, còn chuyện nữ nhi khuê các nên làm thì ngó lơ, ra đường lại cứ phải cải trang nam nhi, tương lai sợ không đảm đương nổi làm thê tử người ta, trái lại thích hợp cưới vợ về nhà".

"Càng nói càng đáng ghét" - Triệu Mẫn thở phì phò, liếc mắt - "Muội nếu có thể cưới được vợ, chắc chắn sẽ tam thê tứ thiếp nhiều hơn cả huynh, để huynh không còn mỹ nhân nào nạp vào phủ".

Lý Sát Hãn đột nhiên nghiêm túc nhìn nhận vấn đề này - "Nói thật, ta thực lòng không nỡ xa Mẫn Mẫn. Lúc trước nói gả Mẫn Mẫn cho Trát Nha Đốc, dù gần ngay trước mắt ta cũng không nỡ. Nếu Mẫn Mẫn tìm được người ở rể, ta sẽ vui hơn nhiều. Mẫn Mẫn, lần này về, có còn đi nữa chứ? ".

Triệu Mẫn bỗng dưng ngừng gót. Giữa tiến thoái lưỡng nan, lòng ai mà chẳng như giấy xé đôi. Chưa kể đến tâm tư Trương Vô Kỵ luôn hướng về tháng ngày ẩn dật, xa rời phân tranh, thì cũng khó cùng cha và ca trong ấm ngoài êm. Ai cũng cố chấp vào lập trường của riêng mình.

Nàng vốn quên nghĩ tới việc lần này trở về bao lâu, song cha vừa hỏi liền khiến nàng không nỡ nói câu từ chối, kể cả khi Khổng Phu TửKhổng Tử. có tái thế hét vô tai nàng phải "xuất giá tòng phuLấy chồng phải theo chồng. " đi chăng nữa. Nhưng nếu không đi, chuyện giữa nàng và Trương Vô Kỵ nên làm sao cho phải?

Trước mắt, nàng không trực tiếp trả lời, cùng lắm là đi một bước nhìn một bước. Thấy đối diện là đại doanh, nhanh nhảu liền bàn về chính sự - "Cha, mấy ngày nay phải hết sức cẩn thận, nhất là buổi tối, đừng rời khỏi tầm mắt của hộ vệ, cao thủ Minh Giáo đang trên đường đến đây ám sát cha, con gái lo...".

"Xùy! Sợ gì?" - Lý Sát Hãn bỏ ngoài tai, cười nói - "Con lăn lộn chốn giang hồ bụi cỏ lâu rồi thành ra lầm tưởng chỉ cần võ nghệ cao cường thì giải quyết hết mọi sự trên đời sao? Đừng nói chỉ riêng bức tường này chúng trèo không qua, trong ngoài doanh địa đều có lớp lớp đội bách phu canh gác, nếu dễ lấy đầu ta như thế thì nuôi đám quân này để ăn tàn phá hại? Và há chẳng phải vương hầu, tướng lĩnh xưa nay chỉ cần vớ đại một đám trộm cắp bình định thiên hạ là được rồi sao?".

"Cha, nhưng lần này khác, con tận mắt chứng kiến bản lĩnh của bọn hắn. Thật sự là có thể...".

"Bị nhìn chằm chặp mỗi tối, ta ngủ không ngon, ảnh hưởng đến tinh thần tác chiến của hôm sau, đó mới là chuyện lớn. Nhưng Mẫn Mẫn, nay con cũng biết lo cho cha rồi, vi phu mừng không tả xiết".

Mắt thấy Nhữ Dương Vương dửng dưng như không, Vương Bảo Bảo cũng một phần nhận định nàng lo thừa lo thãi, nàng nóng hết da đầu, lại còn mắc phải tập tính của Mông Cổ dù trú đóng nội thành vẫn quen ngủ lều, so với phòng ốc hẳn hoi thật khó lường ám tiễn. Nên là, nàng ngang ngược yêu cầu - "Cha, nhường quân trướng của cha cho con ngủ vài ngày, bằng không con lập tức đi ngay, mặc kệ hai người".

"Thôi nào, Mẫn Mẫn! Con tính làm gì? Đừng phá nữa, buổi tối cha thường phải bàn bạc quân tình".

"Con mặc kệ! Con cứ ngủ! Khó khăn lắm mới về tới đây, cho con thử cảm giác làm tướng một lần có mất mát gì? Cha dọn ra lều nhỏ ở đi" - Triệu Mẫn khoanh tay, hết trừng ca lại trừng cha nàng - "Với lại, để Thần Tiễn Bát Hùng, A Đại, A Nhị, A Tam về lại với con. Lâu ngày không gặp, con muốn tâm sự với họ".

"Nghe theo con cũng được, nhưng tuyệt đối giữ bí mật, đừng để cấp dưới hay, giữ mặt mũi cho ta" - Lý Sát Hãn thở dài.

"Đó là đương nhiên" - Rồi con ngươi như hạt nhãn xoay tròn - "Với cả, con cần hai bộ giáp của cha, cũ mới đều được, miễn là y như kích cỡ với bộ cha đang mặc".

Thế là chuẩn bị xong xuôi, Nhữ Dương Vương đêm đó liền chuyển ra ngoài, Triệu Mẫn nhìn cha mình tự cuốn chăn nệm lủi thủi vô cái lều cỏn con, bỗng thấy thật đáng yêu. Ấm áp trào ngập cõi lòng để hóa thành vị chua xót trong hốc mắt.

Khác với đại đa số đàn ông đứng đầu gia đình, Nhữ Dương Vương rất ít khi tỏ ra uy quyền trước mặt người thân. Ông chỉ nghiêm khắc với Vương Bảo Bảo một chút, còn với nữ nhi lại nuông chiều hết mực. Có lẽ do bôn ba chiến trường quanh năm, hiếm có thời gian bên cạnh con cái nên đâm ra áy náy. Từ nhỏ đến lớn, Triệu Mẫn muốn gì ông cũng chiều, thậm chí còn chơi trò đấu vật rồi vờ ngã chỏng gọng, để con gái cưỡi trên vai mình cũng là chuyện thường tình.

Liên tiếp hai ba ngày, Triệu Mẫn ở lì trong quân trướng vẫn không đợi được "con mồi", áp lực vì thế mà âm thầm len lỏi. Nếu cứ tiếp diễn thì đúng là "làm xằng làm bậy", coi như cha một mắt nhắm một mắt mở thì về lâu về dài, kẻ biết chuyện dần nhiều, uy tín của cha cũng sẽ bị tổn hại. Giờ phút này nàng vừa gọt lê từ thuộc hạ dâng tới vừa khổ não thở dài - "Bức Vương ơi Bức Vương, đừng nói ngay cả tường thành cũng không bay qua nổi".

Thịt lê vừa vô miệng, cảm giác thơm ngọt, khoan khoái lan tràn. Trải qua mấy tháng lao động tay chân, Triệu Mẫn nhoáng cái đã nếm ra đây là quả tươi mới hái chưa lâu, không phải hàng tồn trong thành. Rồi tức thì, nàng cảnh giác, hỏi Triệu Nhất Thương - "Lê này ở đâu ra?".

"Bẩm Quận chúa, hôm nay có lính canh phát hiện tung tích của đội trưng thu lương thực phía loạn tặc, Vương gia liền phái mấy đội nhân mã chặn đánh, tiện thể trưng thu tại chỗ".

Nàng hiểu cái gì gọi là "trưng thu" từ chính miệng người của mình nói ra. Bọn hắn xuất thân du mục, chiếm đoạt thành thói, xem chỗ nào cũng là nông trường thích đến thì đến thích đi thì đi, chỉ biết thôn tính thiên hạ mà không thông giữ gìn thiên hạ. Đôi khi nàng cũng lực bất tòng tâm. Mặt khác, đầu óc nàng chợt chuyển hướng, đứng lên bảo - "Đưa ta đi xem mấy thứ vừa thu được. Đừng gọi bất kỳ ai, hạn chế lộ diện, ta và ngươi là đủ".




Quân Nguyên lúc cướp bóc chẳng kén chọn bao giờ, vơ vét hết cả, nhưng dòm mấy giỏ lê trong kho đều đã chín, chắc chắn đã được lựa kỹ. Nếu là trước kia, Triệu Mẫn sẽ lỡ mất điểm này. Tâm cảnh nàng bắt đầu phức tạp, thở dài - "Đám nghĩa sĩ này, mười phần là chừa cho dân chúng đường sống. Dù giả làm người của chúng ta để cướp bóc nhưng chỉ ăn phần quá chín, sắp hỏng".

"Ý Quận chúa là, có giặc nhân lúc chúng ta tứ tán trưng thu trà trộn vào?".

"Sợ là không ít. Ít nhất là cả một tiểu đội".

Triệu Nhất Thương há hốc mồm - "Vậy phải làm sao? Chả lẽ những người khác không thấy bất thường sao?".

"Chỉ cần thập phu trưởngMột chức quan võ cấp thấp chỉ huy một đội gồm 10 binh lính. giúp một tay thì ai cũng tự giác cho là quen mắt thôi. Tiểu binh tiểu tướng còn lại làm sao nhận ra? Mũ giáp vừa đội lên đã chẳng biết mặt mũi người nào nữa rồi".

"Ý Quận chúa là trong quân có nội gián?".

"Có gì lạ? Khổ Đầu Đà lúc trước còn trà trộn đến bên cạnh bọn ta thì thập phu trưởng, ngũ thập phu trưởngMột chức quan võ chỉ huy một đội gồm 50 binh lính. có khó gì. Nói không chừng còn hơn chúng ta tưởng tượng" - Triệu Mẫn đột nhiên trầm giọng - "Dẫu sao chúng ta đang gây thù khắp thiên hạ, nhảy ra nhiều địch nhân hơn nữa cũng không lạ".

"Thuộc hạ sẽ sai người đi kiểm tra toàn diện".

"Đừng vội, đánh rắn động cỏ để bọn hắn chạy mất thì phiền phức" - Nàng táy máy lê tươi trên tay, nói như đinh đóng cột - "Đêm nay ta tiếp tục ngủ trong lều của cha".




Tối đến, ngoài quân trướng có một đội tuần đêm thì thà thì thụt.

Bình thường, đội ngũ của Gia Luật Hoa sẽ không trùng hợp đến phiên trực như vậy, nhưng các thập phu trưởng tự trao đổi cho nhau cũng đã là chuyện thường tình, dù cho Nhữ Nam VươngChỗ này có lẽ tác giả đã gõ nhầm chữ "Nhữ Dương Vương". kỹ cương đến mấy cũng không chấp nhất mấy sự lặt vặt. Gia Luật Hoa là hậu nhân của Gia Luật Tề và Quách Phù, dẫu cách ba đời vẫn hùng hục khí thế kháng Nguyên, có thể sánh ngang ngoại mạo nhất quán của tộc Khiết Đan truyền cho con cháu. Gia Luật Hoa lẻn vào quân Nguyên từ lâu, song tài năng có hạn, nhiều năm vẫn là thập phu trưởng, nhưng hắn vẫn không quên sứ mệnh của mình, năm năm trước đã liên lạc với Minh Giáo, thiết lập hệ thống đưa tin đặc biệt, vậy nên Phạm Dao nghĩ ngay đến hắn đầu tiên khi cần người tiếp ứng.

Ngọn đèn khuếch đại bóng dáng của Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ in trên lều trắng càng tôn vẻ cao lớn, vạm vỡ. Từ trong lều vọng ra tiếng đàn du dương, trầm bổng như dòng sông hiền hòa chảy xuôi giữa thảo nguyên tái ngoạiChỉ vùng đất rộng lớn bên ngoài các cửa ải của Vạn Lý Trường Thành, là nơi sinh sống của các dân tộc du mục phương Bắc. bao la.

"Tên này sắp chết tới nơi mà nhã hứng ghê gớm" - Bức Vương chẳng nể nang mà mỉa mai.

"Nhỡ là bẫy thì sao?" - Ân Dã Vương tai nghe tiếng nhạc mà mí mắt phải giật liên hồi, trực giác mách bảo kẻ địch cố tình lơi lỏng phòng thủ.

"Người Mông Cổ rất thích tận hưởng. Nhữ Dương Vương đúng là thường xuyên ở trong quân trướng sai người kéo cầm. Chỉ là... nghe nói mấy hôm trước hắn đột ngột đích thân ra đón một người trở về trong đêm. Với cấp bậc của tôi, khó thám thính kẻ kia là ai, nhưng thân phận chắc chắn không tầm thường, chả biết có dẫn đến hành động hôm nay sinh biến hay không" - Gia Luật Hoa nói.

"Biến con khỉ mốc, tới nước này còn đường lui sao? Tóm lại người ngồi trước mắt, khoảng cách không xa, mình xài ám khí thăm dò. Các vị, có ai am hiểu ám khí không?" - Phạm Dao hỏi.

"Ta có Văn Tu Châm, thử chứ?" - Ân Dã Vương trả lời.

"Cây kim mỏng dính như giấy của ông gặp giáp trụ thì nên trò trống gì?" - Phạm Dao quay đầu hướng nhóm người trẻ tuổi từ các danh môn chính phái phái tới - "Tiểu huynh đệ của phái Hoa Sơn kia, ngươi biết không?".

Nam đệ tử lắc đầu. Phạm Dao được dịp móc mỉa - "Chà, không biết sao? Xem ra là lúc trước không thể theo Tiên Vu Thông chưởng môn của các ngươi học công phu chân chính của hắn rồi. Vậy tiểu muội muội phái Nga Mi lấy Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn ra cống hiến chút đi. Ha ha".

"Thứ đó mang theo bất tiện..." - Đệ tử Nga Mi đỏ mặt.

"Chậc! Đau đầu quá, lẽ nào phải dùng Văn Tu Châm chích ngứa hắn? Thôi thì thử một lần, đến Du tam hiệp còn bị bại bởi nó nữa mà".

"Kính xin tiền bối đừng lấy chuyện của Du tam hiệp ra nói đùa" - Đệ tử Võ Đang buộc miệng lên tiếng.

Năm đó, vụ án Ân Tố Tố dùng Văn Tu Châm làm thương Du Đại Nham là điểm đau của toàn thể Võ Đang. Du tam hiệp liệt hơn mười năm và Trương ngũ hiệp tự vẫn đều liên quan tới nó, cho nên tên đệ tử Võ Đang không chấp nhận được giọng điệu cười cợt thế kia. Mà đệ tử phái Hoa Sơn trước đó nghe Phạm Dao nhắc cố chưởng môn Tiên Vu Thông - người đã dùng ám khí ám sát Trương Vô Kỵ ở đỉnh Quang Minh bất thành, cuối cùng chết dưới kiếm phái Côn Luân - thì không khỏi xấu hổ.

"Chậc! Các ngươi còn e lệ gì chứ? Giờ là lúc không từ thủ đoạn. Đừng có bày đặt danh môn chính phái. Theo ta thấy, sư phụ ngươi, Du Nhị Hiệp, cũng chưa chắc là chính nhân quân tử gì. Một kẻ có thể tạo ra chiêu thức hạ lưu như Đoạn Tử Tuyệt Tôn Thủ mà chính phái gì được. Mà ta nghĩ mãi không ra, vì sao hắn muốn xài chiêu này tới bắt con gái riêng của ta chứ, thật sự hiệu quả sao?".

Đệ tử Võ Đang đỏ mặt, cãi - "Đó là Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ, bấm vào lưng, không phải dịch hoànNguyên tác:
1. Môn “Hổ trảo tuyệt hộ thủ” khi chộp vào lưng người ta rồi sẽ khiến đối thủ vĩnh viễn mất khả năng sinh dục.

2. ...Ông chộp được ngọn roi, chịu nhận một cú đá vào bên hông, tay trái xộc thẳng vào bụng dưới của Chu Chỉ Nhược, chính là một chiêu “HỔ TRẢO TUYỆT HỘ THỦ”. Chu Chỉ Nhược không cách gì chống đỡ, trong óc chợt lóe lên ý nghĩ: “Thôi thế là hôm nay mình bỏ mạng dưới tay Du nhị thúc”. Tay phải nàng buông rơi cây roi, năm ngón tay bổ xuống đỉnh đầu Du Liên Châu, cốt để đôi bên cùng chết.
!".

Đệ tử Nga Mi tới lần này tương đối nhỏ tuổi, không trải qua chuyện ở đỉnh Quang Minh và Vạn An Tự, hiển nhiên không biết mấy chữ "con gái riêngNguyên tác:
Diệt Tuyệt sư thái đang định vận công gấp rút hơn, bỗng nghe từng lời tiếng nói rành rọt của Hạc Bút Ông ở bên ngoài: “Đại sư muốn cứu NGƯỜI TÌNH CŨ LÀ DIỆT TUYỆT SƯ THÁI cùng ĐỨA CON GÁI CỦA ĐẠI SƯ VỚI BÀ TA LÀ CHU CHỈ NHƯỢC, thì đại sư cứ việc cứu họ, lão phu quyết không ngăn cản”. Mấy tiếng “người tình cũ”… cứ như mũi tên nhọn xoáy vào tai bà, làm sao không khiến bà nổi giận, bèn bước ra lan can, tức giận quát to:
– Ngươi nói bậy nói bạ những gì vậy?
Hạc Bút Ông năn nỉ:
– Lão sư thái, xin bà làm ơn khuyên người… người bạn cũ của bà thả sư huynh ta ra, ta bảo đảm ba người nhà bà bình an ra khỏi đây. Huyền Minh nhị lão nói một là một, nói hai là hai, quyết không phải hạng nói rồi nuốt lời.
Diệt Tuyệt sư thái cả giận, quát hỏi:
– Cái gì mà “ba người nhà bà”?
Phạm Dao tuy đang trong cảnh nguy nan, vẫn cười phá lên hết sức đắc chí, nói:
– Lão sư thái, con hạc già ấy hắn bảo ta với bà là người tình cũ, còn Chu cô nương là con riêng của hai đứa mình.
" là đang trêu đùa trên đầu chưởng môn nhà mình, chưa kể giọng điệu còn cớt nhả. Mà trông tiểu đệ tử đầy ngu ngơ, Phạm Dao bỗng thấy thật đáng tiếc.

Hắn từ trước tới nay ưa đùa cợt, lại thêm lục đại môn phái gọi mấy nhóc đệ tử tầm thường tham gia bắc phạt, đã đủ để hắn sôi gan nổi mật. Hành động lần này dẫn dắt theo bọn chúng cũng là ác ý có chủ đích của hắn. Nếu có chết thì kéo đám danh môn chính phái này xuống bùn, lấy bọn chúng mua vui, còn gì bằng.

Cơ mà sau màn ăn càn nói bậy, tâm trạng ai ai cũng được giải tỏa phần nào.

"Rồi rồi, cuối cùng vẫn là ta" - Phạm Dao nhặt lên hai hòn đá cứng - "May mà trước khi đi, ta bám riết Dương Tiêu mới học được Đạn Chỉ Thần Công".

Thình lình, trong gió kêu "vun vút". Bóng lều phản chiếu tình hình bên trong vô cùng chân thực. Viên đá đầu tiên xuyên thủng mũ sắt dày cui của "Nhữ Dương Vương", nhưng không thấy máu văng ra. Viên thứ hai đánh bay mũ sắt nhưng dưới mũ trống lổng trống lơ, rồi toàn thân cứng ngắc đổ xuống. Chỉ là cái vỏ rỗng!

Tới đây, nhóm trong lều đồng loạt hô lên - "Có thích khách! Có thích khách!". Biển người của cả đại doanh rầm rầm rộ rộ.

Té ra là một cái bẫy, nhưng ai cũng không hốt hoảng. Dẫu sao ném có hai viên đá, đâu vạch trần được gì.

"Có thích khách! Bảo vệ Vương gia!" - Lại một tiếng hô hoán.

Phạm Dao đợi người chuẩn bị xong xuôi sẽ lẻn vào toán lính, nhưng bỗng thấy một tên chồng giáp sắt lẹ làng ra trướng, dưới sự yểm hộ của Thần Tiễn Bát Hùng, nom có vẻ hoảng. Gia Luật Hoa tinh mắt từ giáp và thân hình nhận ra Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ, mau mồm nói - "Đằng kia".

"Thôi, chúng ta tới đây vốn làm tử sĩ. Đâm chết trước rồi hẵng nói" - Phạm Dao khẽ cắn môi, xách kiếm, chạy lên trước nhất về hướng Nhữ Dương Vương, bắt chước hô - "Bảo vệ Vương gia".

Rồi Vi Nhất Tiếu bằng tốc độ kinh hồn áp sau lưng mục tiêu, thoắt cái doãi tay ấn xuống vai kia nhưng lập tức thấy bất thường. Có dòng nội lực từ đối phương kháng cự. Bởi vì chiêu này cần tốc độ nên tại phương diện khác không cân nhắc đầy đủ, thế là Vi Nhất Tiếu bị bật ra. May thay, Phạm Dao xách trường kiếm xông tới trong khi những người khác giằng co với Thần Tiễn Bát Hùng, A Đại, A Nhị, A Tam nhằm tạo thời cơ cho Bức Vương và Phạm Dao chuyên tâm ám sát.

Nhữ Dương Vương bấy giờ rút kiếm, một mạch sử chiêu Kim Đỉnh Cửu Thức tấn công Phạm Dao, mà Phạm Dao vì bất ngờ thành ra bị động, lui hai bước. Động tác kịch liệt khai triển, lớp giáp của Lý Sát Hãn liên tiếp rơi ra. Trước mắt mọi người là dáng ngọc của một thiếu nữ, nửa mặt trên bị khuất dưới mũ trụ, nữa mặt dưới bị râu bít kín, nhất thời chưa đoán được nhân vật nào.

"Ngươi là người phương nào? Tại sao lại dùng kiếm pháp Nga Mi?" - Vi Nhất Tiếu hỏi.

Tuy rằng chiêu số của các phái Triệu Mẫn đều thông chút ít, nhưng xưa nay thiên vị võ công Nga Mi hơn cả. Chả phải nguyên do gì sâu xa, phong cách mềm mại của Nga Mi càng thích hợp nữ tử hơn thôi. Lúc này thấy có người hỏi vậy, nàng nhân tiện dọa chúng một phen, vờ huơ tay như sắp mọc móng vuốt, diễu võ dương oai, tự xưng - "Phái Nga Mi, Chu Chỉ Nhược".

Vốn là lời đùa vớ vẩn, vậy mà mọi manh mối đều khiến Vi Nhất Tiếu tin bảy tám phần: thứ nội lực vừa rồi cực giống hộ thể Cửu Dương Thần Công của Trương giáo chủ, không phải Cửu Dương Công của Nga Mi thì là gì? Cộng thêm bộ kiếm pháp của Nga Mi, không phải Chu Chỉ Nhược thì là ai? Hắn tạm không dám manh động, bởi uy lực Cửu Âm Bạch Cốt Trảo một phát đoạt mạng chứ chẳng chơi, ai nấy đều ở đại hội Đồ Sư chứng kiến cả.

"Hay lắm họ Chu nhà ngươi! Không ngờ ngươi điên dại đến nỗi làm chó cho triều đình" - Vi Nhất Tiếu đành nhiếc.

Tiểu đệ tử Nga Mi nhanh mồm giải thích - "Đừng nói bậy! Chưởng môn nhà ta đang ở núi Võ Đang cùng với Trương Chân Nhân và Không Trí Thần Tăng của Thiếu Lâm nghiên cứu hợp nhất Cửu Dương Công của ba nhà, để cả ba cùng nhau tinh tiến công lực, bắt tay kháng Nguyên. Dốc lòng dốc lực như thế đã hơn một năm không xuống núi, sao có thể xuất hiện ở chỗ này?".

"Ây cha. Mất hết vui. Sao đúng lúc có đệ tử Nga Mi ở đây nữa chứ" - Thấy không còn lường gạt được nữa, Triệu Mẫn lật người, lùi về sau A Đại, ngừng giao phong trực diện.

Hợp nhất Cửu Dương Công... Triệu Mẫn thầm buồn cười. Một trăm năm qua ba nhà này đâu thèm đem Cửu Dương Kinh của mình ra đối chiếu, nay tới đoạn bắc phạt nguy cấp lại nhớ tới. Kháng Nguyên thì ai cũng muốn kháng, nhưng theo ai để kháng là vấn đề phức tạp, ai cũng chẳng dám đặt cược vào một tên đảm đương không nổi chiếc ghế hoàng đế tương lai. Đơn giản vì bây giờ còn chưa thấy rõ, chọn không được, vậy là chưởng môn ba phái lớn nhất Trung Nguyên tìm cớ lánh nạn, tránh cho người ta vin vào kháng Nguyên để ép bọn chúng đứng về phe mình, gách vác trọng trách. Quả là hai con cáo già và một con nhỏ ma mãnh!

Lúc này thế vây đã thành hình, Phạm Dao biết tiến thoái vô vọng nên ném kiếm, thở dài một hơi - "Nếu ta sớm đoán được Quận chúa trở về thì chắc chắn sẽ không để mọi người tùy tiện ra tay".

"Không hổ là Khổ sư phụ của ta, chỉ nhìn sơ đã nhận ra rồi" - Triệu Mẫn cởi mũ, xé râu, trên đầu là búi tóc nam tử nhưng mặt ngọc trắng noãn, mắt trong như nước.

"Chỉ có Quận chúa mới thích đặt liên hoàn bẫy như vậy. Thật tình không ngờ người sẽ về" - Lời này của Phạm Dao đậm ý sâu xa, trong đó là vài phần chỉ trích nàng bỏ rơi Trương Vô Kỵ.

"Thiên hạ loạn li, cha và ca còn mắc kẹt trong đó, ta sao nỡ hưởng thụ cuộc sống an nhàn?" - Triệu Mẫn trả lời cực kỳ thành thật, lại thấy thuộc hạ ghì từng người một ngã nhào ra đất một cách thô bạo, nàng cặn dặn - "Nhẹ tay, tất cả người tới hôm nay xem như là khách của ta".

"Đừng bày đặt giả nhân giả nghĩa. Muốn chém, muốn giết, hay róc thịt thì làm nhanh cho gọn" - Ân Dã Vương căm hận nói - "Đứa cháu Vô Kỵ của ta bị yêu nữ nhà ngươi lừa gạt, mê hoặc. Nếu lấy cái chết của ta cảnh tỉnh được nó thì còn gì bằng".

"Cậu! Người là cậu của Vô Kỵ, tất nhiên cũng là cậu của con. Đứa cháu dâu này sao bạc đãi người được" - Triệu Mẫn cung kính hành lễ.

"Ai là cậu của ngươi! Ta không nhận ngươi. Các ngươi không bái đường trước mặt mọi người thì không là gì cả".

Triệu Mẫn chỉ cười trừ, không giận, xoay hướng Phạm Dao nói - "Bức Vương và cậu ta, ta đều biết, làm phiền Khổ sư phụ giới thiệu mấy vị trẻ tuổi phía sau để tiện bề đón tiếp. Người Mông Cổ bọn ta xưa nay khá tàn bạo với tù binh, nếu không chào hỏi từng người một thì thật là... hậu quả đáng tiếc".

Phạm Dao bất chợt thấy rối rắm, nhìn không thấu Triệu Mẫn này. Bề ngoài thì ra vẻ khách sáo, lời ra ý vào lại đầy rẫy nhẫn tâm. Cung cách này cũng không lạ lẫm, Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ trước kia gặp Trương Vô Kỵ đã từng như vậy. Hắn không biết sự tình giữa Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ thế nào, nên là đoán không ra rốt cục bạn hay thù.

Phạm Dao quay về hướng đám người sau lưng, nghĩ thầm bọn hắn cũng mang lòng son dạ sắt hiếm có, vì vậy không đành lòng, khuyên nhủ - "Mọi người đều đến đây để xả thân vì nghĩa, nhưng mà xin nhớ, rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đunChỉ cần còn mạng sống là còn hy vọng. . Tự báo danh tính đi, cũng không mất mát gì".

"Phái Không Động, Thạch Tông Nghĩa".

Triệu Mẫn nhẹ gật đầu, khẽ "ừ".

"Phái Côn Luân, Vương Hàn Liệt".

"Phái Võ Đang, Mưu Viễn Thanh".

"Sư phụ ngươi là vị nào trong Thất Hiệp?" - Triệu Mẫn dạo bước đến trước mặt hắn, hỏi.

"Gia sư là Du Nhị Hiệp, Du Liên Châu".

"Lợi hại!" - Nàng tán thưởng - "Đệ tử của Du Nhị bá tất nhiên là tiền đồ vô lượng. Dù ta rời Trung Nguyên đã lâu nhưng liệu được Tống Đại bá ít nhiều sẽ bị chuyện của Thanh Thư ảnh hưởng, tiếp nhận ghế chưởng môn Võ Đang chắc chắn là sư phụ ngươi, Du Nhị bá".

"Phải, hiện tại gia sư đang xử lý sự vụ trong phái, nhưng chưa chính thức kế nhiệm".

"Chuyện sớm muộn thôi" - Triệu Mẫn nói - "Tương lai ngươi lại kế nhiệm sư phụ ngươi".

Tiểu đệ tử lập tức cúi đầu, phủ nhận - "Không... không dám nghĩ xằng bậy".

Triệu Mẫn cười, đi tới trước thân người kế tiếp.

"Đệ tử ngoại gia Thiếu LâmTức đệ tử chi nhánh ngoài của Thiếu Lâm Tự, không sống trong Thiếu Lâm Tự. Đây là những đệ tử không chính thức xuất gia, thường chỉ học các võ công phổ thông, cơ bản của Thiếu Lâm thay vì các tuyệt học bí truyền. , Hà Khải An".

Ngay cả đệ tử ngoại gia cũng gọi tới, thiếu thành ý quá đi, Triệu Mẫn nghĩ.

"Phái Nga Mi, Trí Tuệ".

"Hửm? Lần đầu nghe vai vế chữ 'Trí' này. Tiểu ni cô, sư phụ ngươi là ai?".

"Gia sư là Tĩnh Không sư thái".

"À, hóa ra là đệ tử đời thứ năm. Mười hai vị sư thái chữ 'Tĩnh' của phái Nga Mi đều tài năng bất phàm. Cùng là thân nhi nữ, ta ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu" - Triệu Mẫn lại châm chọc - "Mà này, ngươi và Chu Chỉ Nhược thoạt nhìn cứ như đồng niên".

Trí Tuệ nghe nàng thản nhiên gọi thẳng tên chưởng môn nhà mình thì hơi khó chịu - "Chưởng môn sư thúc là... là tương đối trẻ tuổi...".

Triệu Mẫn cười 'hì' - "Dẫu sao cũng là đồ đệ lúc về già của Diệt Tuyệt sư tổ ngươi mà. Nè, ngươi nói xem sao ngươi lại không có cơ hội bái Diệt Tuyệt làm sư phụ vậy? Thái sư phụ ngươiLà sư phụ của sư phụ mình, tức sư tổ. bất công vậy sao?".

"Thái sư phụ tự có lý của thái sư phụ, ta làm sao biết?" Trí Tuệ bị bỡn cợt đâm ra hậm hực.

"Nga Mi các ngươi thú vị thật, nói có hai ba câu đã giận thối mặt. Lẽ nào là chiêu số truyền dạy mấy đời của các ngươi sao?" - Triệu Mẫn lại cười, chuyển sang người kế cạnh đang khuỵu trên đất - "Ngươi thì sao? Môn phái nào?".

"Phái Hoa Sơn, Diêu Bất Văn".

"Hay lắm, ngay lúc này lục đại môn phái vây đánh Lý Sát Hãn!" - Triệu Mẫn vỗ tay nói - "À quên! Còn có cả Minh Giáo, vậy coi như thất đại phái đi. Cha ta quả là phi phàm, thế cũng xem như vang danh thiên hạ rồi, có đúng không?".

Đám người sa sầm mặt, im thin thít. Mà Triệu Mẫn chỉ đang thầm mắng: "Mấy tên tôm tép! Hỏi cả buổi cũng không có tên nào đáng để ta nhớ, tư chất kém xa đám người ta bắt ở Vạn An Tự".

Nàng tiếp tục nghĩ: "Đùa thì đùa nhưng tình thế quả có lợi cho triều ta. Như ta dự liệu, các đại phái Trung Nguyên không coi trọng Lưu Phúc Thông, nhưng nếu không ra tay giúp đỡ "phạt Nguyên" thì khó ăn nói, sẽ bị chỉ trích, do đó đành phái những vô danh tiểu tốt đến đây, chẳng khác nào bắt chúng nộp mạng. Còn nhân tài hiển hách ắt phải giữ lại để mai sau bán mặt bán mũi cho thế lực triển vọng hơn, như thế mới thể hiện được "trọng ta khinh người". Người Hán mỗi nơi một chủ, kẻ nào cũng nhăm nhe thiên hạ, "đuổi giặc Thát" đã thành chuyện thứ yếu. Lực lượng của chúng không thể quy về một mối, hoặc có lẽ mệnh số Đại Nguyên chưa tận, có lẽ phải chờ đến khi thái tử lên ngôi, chấn chỉnh triều cương cũng chưa biết chừng.

Triệu Mẫn vốn không cầu vinh hoa phú quý muôn đời, cũng chẳng cho là gánh vác sứ mệnh gia tộc thật sự cần thiết, chỉ mong sao Đại Nguyên đừng diệt vong trước mắt nàng, cho gia đình được an hưởng nửa đời sau, vì thế nàng cũng muốn tranh đoạt một phen, đợi khi chết rồi, mắt không thấy, tai không nghe, sẽ không màng hồng trần rung chuyển.

"Người cuối cùng" - Triệu Mẫn nhìn về phía Gia Luật Hoa - "Ngươi là ai?".

"Thập phu trưởng, Gia Luật Hoa" - Hắn hồi đáp.

"Thì ra là tên nội ứng" - Sắc mặt nàng đanh lại, quay sang thuộc hạ nói - "Đem hắn xuống chém, nhất định phải trước mặt mọi người, càng nhiều người xem càng tốt, làm gương cho kẻ khác. Những tên khác nhốt vào ngục, xích lại, thay phiên canh gác ngày đêm".

Phạm Dao trước khi đi, giương cặp mắt nặng trĩu về hướng Triệu Mẫn. Nàng rõ ràng đó là hắn đang cố tình tạo áp lực, nhắc nhở rằng giữa hai người họ còn có giao tình, có Trương Vô Kỵ làm móc nối. Triệu Mẫn biết mình không phải lương thiện, Phạm Dao cũng vậy, cả hai đều biết đối phương chả phải hạng tốt lành gì, nhưng Phạm Dao đang giả làm một người lương thiện để Triệu Mẫn từ lương tâm phát hiện.




Xử lý xong xuôi, Lý Sát Hãn và Vương Bảo Bảo bấy giờ mới tới. Cả hai không vì phán đoán sai lầm của mình trước đó mà nhận sai, nom vẫn thung dung, tự tại, gia tộc Đặc Mục Nhĩ cũng không có truyền thống bắt lỗi quá khứ, dù với mình hay với người. Lý Sát Hãn dùng giọng điệu hòa nhã như thường lệ hỏi con gái - "Mấy tên trong ngục, con tính xử trí thế nào? Nếu con niệm tình thầy trò với Khổ Đầu Đà, ta có thể cho chúng chết không đổ máu để tỏ lòng kính trọng".

"Cha... Con..." - Nàng nhất thời không nỡ nhẫn tâm.

Triệu Mẫn biết nếu giữ những người này, Trương Vô Kỵ chắc chắn sẽ đến cứu, được cứu rồi, sớm muộn cũng quay lại. Nhưng nếu giết họ, đặc biệt là người của Minh Giáo, thì mối quan hệ giữa Trương Vô Kỵ và nàng chấm dứt.

"Muội muội, không cần muội gật đầu, chỉ cần muội im lặng, huynh sẽ thay muội làm" - Vương Bảo Bảo nói, lời nói và hành động đều tràn đầy cưng chiều của một vị huynh trưởng. Lòng dạ nàng hiểu, cho dù mình kiên quyết phản đối thì với tính cách của ca ca, chắc chắn vẫn sẽ động thủ.

Từ nhỏ đến lớn, những người kề cạnh nàng đều như vậy. Họ luôn nói lời tàn độc nhất bằng giọng điệu bình tĩnh nhất. Họ yêu thương nàng là thật, nhưng tàn nhẫn với thiên hạ cũng là thật. Chính vì thế, nàng mới đột nhiên phải lòng Trương Vô Kỵ - người đầu tiên mà nàng biết có thể nhân từ với tất cả, có lòng lương thiện không uế tạp. Thoạt đầu, là kẻ thù, Triệu Mẫn bị trái tim nhân hậu ấy đả động sâu sắc, nhưng tiếp xúc lâu dài, nàng lại thấy lòng lương thiện không lập trường, không giới hạn của Trương Vô Kỵ thực ra là một loại đặc điểm rất vô trách nhiệm. Trương Vô Kỵ luôn từ chối lựa chọn, né tránh những mâu thuẫn thực tế, tấm lòng lớn có thể bao dung hết thảy chúng sinh nên khoan dung vô điều kiện với kẻ thù, cũng tự nhiên đặt mỗi người con gái trong lòng.

Còn nàng, Triệu Mẫn, rốt cuộc muốn thành hạng người gì? Nàng cũng giống cha và ca, có được họ Đặc Mục Nhĩ vì đổ máu đào mà vinh hiển, là thành viên của gia tộc hoàng kimĐây là thuật ngữ chỉ gia tộc cai trị của Đế quốc Mông Cổ, bao gồm các hậu duệ trực hệ của Thành Cát Tư Hãn. Theo truyền thống, chỉ những thành viên của gia tộc này mới có đủ tư cách để trở thành Đại Hãn (Khả Hãn).

* Hậu duệ trực hệ là chỉ con cháu thuộc dòng dõi thẳng, có quan hệ huyết thống trực tiếp từ đời trước xuống đời sau.

* Trái với trực hệ là bàng hệ, chỉ những người có cùng một tổ tiên chung nhưng không thuộc cùng một dòng dõi nối tiếp trực tiếp. Họ là những người thuộc các "nhánh" khác nhau của cây gia phả. Nói đơn giản thì đó là mối quan hệ họ hàng như cô, dì, chú, bác, anh chị em họ, và con cháu của họ.
Ví dụ:
- Con và cháu của bạn là hậu duệ trực hệ của bạn.
- Con của anh trai bạn là hậu duệ trực hệ của anh trai bạn, nhưng lại là hậu duệ bàng hệ đối với bạn. Cả bạn và người cháu này đều có chung tổ tiên là ông bà nội/ngoại, nhưng không cùng một hàng dọc.
Thành Cát Tư Hãn, tất cả những điều trên tụ thành một cái gốc vững chắc cho niềm kiêu hãnh của nàng, thế nhưng nàng vẫn muốn ở vài phương diện khác theo đuổi mục tiêu riêng của chính mình.

"Không cần giết, biết đâu có chỗ dùng được" - Nói đoạn, nàng ngập ngừng trong miệng - "Nhưng giữ lại cũng thật nguy hiểm, đừng nói là có người cứu, chỉ sợ có cao thủ khó giam giữ lâu dài. Thôi thì theo cách cũ, để A Tam dùng Đại Lực Kim Cương Chỉ đánh gãy tay chân chúng đi".


×