[MẪN NHƯỢC] KIẾM PHI VẠN NHÂN ĐỊCH • Chương 3

  Chương 3: Đinh thượng bạch sa


Ngày kế tiếp sau đêm tóm gọn nhóm khách không mời mà tới, Chu Toàn lui binh. Có vẻ lần này hắn bỏ Lạc Dương. Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ định truy kích về Biện Lương, đánh thẳng vào đại doanh Lưu Phúc Thông nhưng nhận được tin thất thủ của Hưng Nguyên.

"Trước mắt chỉ còn hai đường, Đông và Tây, nói thử cha nghe ý kiến của các con"

Nhữ Dương Vương gọi hai huynh muội đến trước lều, trên danh nghĩa là trưng cầu ý kiến nhưng càng giống cuộc kiểm tra đột xuất hơn, nom na thì là trò chơi truyền thống của gia đình Đặc Mục Nhĩ.

"Cha, con gái nghĩ nên đánh Biện Lương" - Triệu Mẫn lên tiếng trước. Qua mấy lần suy tư tỉ mỉ đều bị Vương Bảo Bảo cướp lời, nàng đã không thiết ngẫm sâu lường kỹ nữa, vừa phát biểu vừa tính, nhờ đó luyện được đầu óc nhanh nhạy.

"Quân khăn đỏ loạn, Lưu Phúc Thông ngã thì chúng càng phân tán, đám Bạch Bất Tín và Lý Hỷ Hỷ ở phía tây khó làm đại sự, chẳng khác giặc cỏ là bao. Con gái cho rằng trực tiếp đánh Biện Lương, sau đó ngày ngày tu sửa thuyền bè, chỉnh đốn binh giáp, cày cấy tích lương, chiêu nạp lính tốt, rồi mới có thể đánh Sơn Đông".

"Không được" - Vương Bảo Bảo phản đối - "Đại doanh của Lưu Phúc Thông khó đánh, Biện Lương lại là thủ phủ của tiền triều, nền móng phòng thủ còn đó, ta tất nhiên phải giữ vùng bình nguyên Quan Trung phía tây làm trọng, phòng lọt thế gọng kìm, tiến thoái lưỡng nan".

"Nhưng sau lưng đám quân phía tây dựa núi Tần Lĩnh, một khi đánh qua, chúng sẽ lui vào núi, kỵ binh truy kích thì công cốc, và nếu diệt không triệt để, chúng sẽ vào Tứ Xuyên bổ sung lực lượng, lúc nào cũng có thể quay lại, giằng co không hồi kết, vậy thì quá phí thời gian".

"Chỉ cần vùng Quan Trung còn trong tay ta, ta đủ sức quần nhau với chúng" - Vương Bảo Bảo nói - "Dẹp loạn phản tặc, thu phục giang sơn, vốn không phải chuyện một năm hai năm".

"Không sai" - Lý Sát Hãn gật đầu tán thành - "Chúng ta phải chọn đường an toàn nhất, thủ tốt Quan Trung là việc cấp bách".

"Muội muội, hành quân không thể mạo hiểm được nha" - Vương Bảo Bảo nghe vậy thì nhìn nàng đắc ý.

"Hừ! Nếu chỉ cần phương pháp đơn giản 'dột chỗ nào đi lấp chỗ đó' thì kéo chúng con ra đây thi thố làm gì?" - Triệu Mẫn khoanh tay bất mãn - "Cách này cần chi vò đầu bứt tóc, bắt đại một tên thập phu trưởng cũng nghĩ ra được".

Lý Sát Hãn bèn cười dỗ - "Đương nhiên kế của Mẫn Mẫn cũng cần cân nhắc, đó chính là bước tiếp theo của chúng ta".

"Thật sao?" - Hai mắt nàng nhấp nhoáng, trong veo như nai con khi được khen ngợi.

"Dĩ nhiên, những điều con nói ta đều đã nghĩ qua, kể cả chuyện chúng lui vào Tần Lĩnh. Lúc đó ta sẽ đuổi chúng tới Tứ Xuyên, sau đó chặn đánh giữa đường, kết hợp với tả, hữu thừa của Tứ Xuyên thu gọn một mẻ".

"Chưa chắc đã thu phục được, đất XuyênTứ Xuyên. có Từ Thọ Huy, đến lúc đó không lường được".

"Tệ nhất thì cũng chỉ là chúng liên thủ chiếm Tứ Xuyên. Với triều đình mà nói, Tứ Xuyên không quan trọng bằng phương bắc" - Lý Sát Hãn thở dài.

"Được thôi, con hiểu rồi" - Triệu Mẫn bỗng ngưng tranh luận, nghĩ tới đám triều thần, dù chí hướng cao tới đâu cũng phải lui dăm bước. Cha nói đúng, việc trọng yếu lúc này là bình định phương bắc, dỗ yên đám người trong cung, đó mới là nghĩa vụ của thần tử. Dù sao, triều đình cũng không phải chỉ có nhà Đặc Mục Nhĩ biết đánh giặc".

Thế là đại quân lập tức cất trại, ngày đêm nối đuôi về Phượng Tường. Triệu Mẫn mặc bộ xiêm y thuận tiện cho việc cưỡi ngựa, đi song song với Vương Bảo Bảo, theo sau cha, đằng lưng là trùng trùng điệp điệp biển người. Cảnh sắc dọc đường trải thành cõi tiên, nhưng đối với họ, tất cả chỉ xứng với từ tuyệt mỹ nếu tô điểm thêm vài tiếng vó ngựa vang rền, có thế mới phô khí thế hùng cường, sinh động.

Lộ trình xa xôi, cả nhà bèn nhân cơ hội hàn huyên. Vương Bảo Bảo gần đây để ý một mỹ nhân, muốn cưới về, nhưng rồi phát hiện nàng là người phương nam nên cần xin phép Lý Sát Hãn.

Triệu Mẫn từ lâu đã không đồng tình với bốn phần luật hiện hành. Ngặt nỗi, nàng đâu có tiếng nói, thế là chỉ đành trút mối bất mãn lên lòng trăng hoa của Vương Bảo Bảo: Đã có ba vợ rồi, còn chưa đủ? Bây giờ thành bốn người, lại là bốn người...

"Hóa ra ca ca tốt của muội cũng vương tình hoa nguyệt. Là đại tẩu của ta không tốt sao?" - Triệu Mẫn tỏ ý mỉa mai.

"Nàng tốt lắm chứ, phu thê tình cảm nồng nàn, nhưng có liên quan gì tới việc huynh nạp thiếp? Huynh cũng đâu có sủng thiếp bỏ vợ?" - Vương Bảo Bảo nói.

"Tình cảm sâu nặng còn năm thê bảy thiếp?".

"Được phép cưới nhiều nữ nhân thì sao chỉ lấy một?" - Hắn không hiểu, hỏi ngược.

"Nói vậy, muốn cầu nam nhân một lòng như hái sao trên trời? Nếu có người cưới muội muội của huynh, lòng lại nhớ thương người con gái khác, huynh thấy thế nào?" - Triệu Mẫn nghiến răng mà oán.

"Ai dám? Huynh chặt chân chó của hắn!".

Triệu Mẫn nghe vậy lại thấy buồn cười - "Huynh đúng là thiên vị với mình, bất công với người".

"Muội muội, đừng nói từ nhỏ muội theo tiên sinh người Hán học hồ đồ rồi nhé? Không xem thân phận mình ra gì à? Huynh có thể cưới nhiều vì huynh là thế tử của Nhữ Dương Vương, mà không chỉ vì huynh là nam nhân. Cùng đạo lý đó, muội là quận chúa của Nhữ Dương Vương, trừ phi muội gả cho người có thân phận cao quý hơn, còn không thì huynh có quyền trừng phạt những kẻ không một lòng với muội".

"Nói hay lắm" - Lý Sát Hãn chêm thêm - "Mẫn Mẫn à, dù con và Trương Vô Kỵ tiến triển đến đâu thì chỉ cần con không vui, cứ đá hắn dứt khoát, rồi sau cha sẽ tìm cho con phu quân tốt hơn. Dù đã có hài nhi, phủ Nhữ Dương Vương cũng sẽ giúp con nuôi nấng, cùng lắm thì nói với thiên hạ là con của ca ca con...".

"Trời ơi, cha ơi, cha nói gì lạ lùng... Mà chúng ta đã đồng ý không nhắc chuyện của hắn rồi mà".

Triệu Mẫn thầm nghĩ: Họ cứ mong mỏi ta và Trương Vô Kỵ đoạn tuyệt, nên mới vạch đủ thứ điều kiện cho ta.

Thế mà nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Chính vào lúc này, mặt trời treo trung tâm bầu trời, ngựa xe nóng ruột, Trương Vô Kỵ đột ngột xuất hiện, chận bên kia đường. Lý Sát Hãn nhìn từ xa xa liền nhận ra khuôn mặt chướng mắt, nhưng vì con gái nên trù trừ một hồi rồi lệnh cho thiên quân vạn mã phía sau ngừng lại, để chờ xem tên kia định làm gì. Cùng lúc đó, Thần Tiễn Bát Hùng giương cung nhắm vào chàng nhằm cảnh cáo đừng manh động.

Trương Vô Kỵ chẳng muốn đoái hoài tới Lý Sát Hãn và Vương Bảo Bảo. Tuy đã cùng Triệu Mẫn thề non hẹn biển nhưng chưa từng coi hai kẻ còn tận tụy với triều đình kia là nhạc phụ và thê huynhCha vợ và anh vợ. . Khi lập thề trăm năm, nàng đã đoạn tuyệt với họ, nếu không, chàng chẳng cưới nàng dứt khoát vậy. Chàng cưỡi ngựa tới gần, chằm chằm vào đám binh Mông Cổ phía sau Triệu Mẫn, cuối cùng thu tầm mắt chỉ chứa mình nàng - "Triệu Mẫn, nếu huynh làm sai, hoặc nói lời sai, muội cứ đánh huynh, mắng huynh. Sao không nói lời nào, bỏ huynh mà đi? Sao bỏ huynh một mình giữa đường?".

Triệu Mẫn âm thầm giận Trương Vô Kỵ quá mức hồ đồ, chặn ngay trước quân của cha để tìm nàng. Ngày xưa cầu xin cha và ca tha cho chàng khó biết nhường nào, giờ đâu còn đường lui, chả nhẽ muốn nàng cầm đao diễn thêm một lần tự sát nữa sao?

"Lúc đấy cấp bách, muội không có thời gian tranh cãi với huynh. Muội nghĩ, huynh cũng không dễ dàng cho muội trở về với cha và ca ứng phó các huynh đệ Minh Giáo, có đúng không?".

Quả nhiên, thần sắc Trương Vô Kỵ lộ hết khó xử, Triệu Mẫn tiếp - "Thả muội đi, huynh thẹn với đại nghiệp, không thả muội đi, huynh thẹn với muội. Thay vì lưỡng lự khó quyết, chi bằng để muội mang danh lừa đảo, ác ôn, vậy thì đâu cần Trương giáo chủ phải chọn, huynh có thể tiếp tục làm người tốt, mãi là người tốt nhất thế gian".

Trương Vô Kỵ nghe xong càng khốn khổ. Lần này Triệu Mẫn đã không còn vô điều kiện đứng về phía chàng, thay chàng nghĩ kế nữa. Lòng chàng trăm mối tơi bời song khó mà quyết đoán, chỉ biết thở dài - "Huynh ở trong nghĩa quân không thấy cậu và Phạm Hữu Sứ, nghe người ta nói họ ám sát thất bại, không thể về. Là muội giam họ sao?".

"Không sai" - Âm thanh nàng trong trẻo.

Nghe vậy, nỗi lo của chàng vơi bớt, nghĩ rằng Triệu Mẫn sẽ không làm hại họ, nên là hỏi - "Vậy có thể giao họ lại cho huynh không?".

Triệu Mẫn gật đầu, hào sảng đáp - "Có thể thì có thể, nhưng huynh phải đồng ý với muội một việc. Huynh yên tâm, muội vẫn không bắt huynh làm trái đạo hiệp nghĩa, hơn nữa sẽ cho huynh biết ngay tại đây, để huynh không phải gánh áp lực nào".

"Được, muội nói đi".

"Muội muốn huynh trong năm nay phát thiệp anh hùng, mời gọi các cao thủ trong thiên hạ hội tụ, sao đó huynh tới ứng tuyển minh chủ võ lâm".

"Huynh làm minh chủ võ lâm? Để làm gì?" - Với tính tình của Trương Vô Kỵ, làm giáo chủ Minh Giáo đã đủ để chàng chối ngàn lần chứ đừng nói chi đi hiệu lệnh quần hùng như Quách Tĩnh đại hiệp.

"Về nguyên do thì trước hết huynh đừng hỏi, muội sẽ không hại huynh. Huynh suy nghĩ kỹ, nay lực lượng người Hán kháng Nguyên phân tán như vậy, các đại môn phái cũng chỉ ủng hộ thế lực mình xem trọng, nếu không có minh chủ võ lâm hiệu triệu, chẳng bao lâu sẽ đấu đá nhau, dẫn đến giang hồ lại gió tanh mưa máu" - Triệu Mẫn thở dài - "Chậc, muội là không chịu nổi cảnh nhiễu nhương, hơn nữa muội luôn luôn nể trọng nhân sĩ võ lâm, nếu các anh hùng lại lớp lớp đổ xuống giữa cuộc phân tranh vô nghĩa thì thực đáng tiếc. Còn vị trí minh chủ này, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là Vô Kỵ ca thích hợp nhất, võ công hay đức hạnh đều không ai sánh bằng, đủ khiến người tâm phục khẩu phục. Chỉ là đến lúc đó nếu có kẻ khiêu chiến vì vị trí này, huynh tuyệt đối đừng trỗi tâm từ bi, để một số người miệng mật lòng đao cuỗm mất. Ờm, muội chỉ là người nào, trong lòng huynh có lẽ đã rõ".

Trương Vô Kỹ thấy lời này có lý có cứ, huống hồ, trước mắt cứu người quan trọng hơn, thế là đành đáp - "Được, huynh đồng ý".

Triệu Mẫn liền quay đầu ra lệnh - "Để xe tù lại đi, kéo người ta bôn ba cả đường cũng quá tội" - Đoạn, nàng hướng về Trương Vô Kỵ - "Được rồi, bọn muội còn bận hành quân, không thể chậm trễ. Vô Kỵ, huynh đưa họ đi đi".

"Muội không theo huynh sao?" - Ánh mắt Trương Vô Kỵ chợt vắt ngang ưu thương.

"Muội chưa đến lúc phải đi" - Triệu Mẫn bỗng phát giác trái tim nàng cứng hơn nàng tưởng tượng gấp bội. Trước kia quyết tâm quay về bảo vệ người nhà, nàng còn đau đáu, lo rằng vừa gặp Trương Vô Kỵ thì lại mù quáng theo chàng. Giờ thì xem ra, cảm xúc bốc đồng ấy phai đi nhiều.

Có lẽ vì không còn ai tranh chàng với ta nữa, hoặc có lẽ, ta rốt cuộc đối với một số chuyện của chàng còn có chút để bụng, Triệu Mẫn nghĩ.

Trương Vô Kỵ hít sâu một hơi, xót xa tự hỏi: Vì sao Mẫn Mẫn bỗng dưng lạnh nhạt với ta? Trước kia muội ấy rõ ràng yêu ta đến vứt bỏ tất cả. 

"Được, vậy huynh đưa họ đi. Muội nghĩ thông suốt rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm huynh" - Trương Vô Kỵ nói - "Nhưng mà, vợ chồng chúng ta vốn là một thể, đừng xa cách quá lâu, không tốt".

Kỳ thật Triệu Mẫn còn chưa nghĩ tới lần tạm biệt này sẽ mất bao lâu, chỉ biết rằng hiện giờ đã xác định chuyện phải làm trước mắt, không muốn lay chuyển.

"Phải rồi, cậu của huynh..." - Nàng ngập ngừng, rồi vẫn tiếp - "Để phòng họ lại hành thích cha muội, muội đã phế tay chân họ".

"Cái gì?" - Trương Vô Kỵ lần này giận đỏ mặt.

"Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao tạm thời không thể đưa huynh, đợi huynh làm minh chủ võ lâm, chúng ta sẽ thương lượng. Việc gấp của huynh bây giờ là đưa họ về môn phái của họ, nhờ người tận tình coi sóc".

Nói xong, nàng nháy mắt với Nhữ Dương Vương, Lý Sát Hãn cũng rất hài lòng kết quả này nên là lười so đo với Trương Vô Kỵ, phất tay một cái, ngàn vạn nhân mã như dòng lũ đen ngòm cuồn cuộn qua thân chàng, còn chàng chỉ trơ trơ y hòn đá bơ vơ giữa dòng. Đại quân đi hết, một chiếc xe tù nhồi nhét những người thù lù cuối đường.




Trên đường đi, Vương Bảo Bảo ngứa miệng trêu chọc - "Muội muội, huynh cho rằng muội chọn nam nhân này, thật là...".

"Câm miệng, muội biết huynh sắp nói gì!" - Triệu Mẫn nghe giọng điệu cười cợt, đã dự được mặt mũi sắp xẻ đôi, không khỏi nổ đom đóm mắt.

Vương Bảo Bảo đáp - "Được thôi, không nói. Nhưng mà xét công tâm thì trên đời này có mấy ai không bị muội xoay như chong chóng? Giống như huynh, hiện tại cũng đoán không ra muội để Trương Vô Kỵ làm minh chủ võ lâm để làm gì".

"Hắn không làm minh chủ, mai này cục diện thay đổi, sớm muộn cũng có người khác lên làm, võ lâm Trung Nguyên là có truyền thống này, mà nếu là kẻ khác thì càng khó ứng phó. Huống hồ, người Hán muốn đối phó Mông Cổ, người Mông Cổ cũng có người Mông Cổ cần đối phó, đương nhiên là phải dẫn kẻ thù của mình đi làm kẻ thù của kẻ thù rồi".

Vương Bảo Bảo lập tức ngộ ra, song vẫn hơi chút sầu lo - "Dẫn mầm họa cho kẻ thù của ta, như Đáp Thất Bát Đô Lỗ chẳng hạn, dĩ nhiên là tốt, nhưng tuyệt đối đừng đùa với lửa rồi có ngày tự thiêu".

"Giả sử người ngoài làm minh chủ võ lâm thì đúng là tự dẫn lửa lên đầu, chẳng hạn như Du Liên Châu, Phạm Dao, Lão Ưng Vương Ân Thiên Chính, ờm... Chu Chỉ Nhược thì càng hỏng, chỉ sợ trời sập cũng muốn đốt muội trước tiên. Còn Trương Vô Kỵ lại khác" - Triệu Mẫn áy náy nói - "Đó là Trương Vô Kỵ mà, hắn sẽ không ngăn cản kháng Nguyên, nhưng cũng không muốn đối đầu trực tiếp với muội, dẫn Trương Vô Kỵ đi đánh kẻ thù chính trị của cha dễ dàng hơn nhiều, như vậy đối với hắn hay với chúng ta đều không hao tổn gì".

Lý Sát Hãn nghe thấy thì cười mừng, tự hào bảo - "Con gái ta cuối cùng trưởng thành rồi".

Nàng biết mình ít nhiều đã lợi dụng tình cảm, cũng biết rằng điều đó không tốt, cho nên hai chữ "trưởng thành" đáng khen của Nhữ Dương Vương để nàng thấy chướng tai, mặt mũi lập tức tiu nghỉu, một câu chẳng nói.

"Sao đấy, khen cũng không được sao?" - Cha và ca ca nàng nhìn nhau ngơ ngác.




Quân Nhữ Dương Vương sau năm trăm dặm đến Phượng Tường, quả nhiên bị nhóm Bạch Bất Tín, Đại Đao Ngao, Lý Hỉ Hỉ tấn công. Như dự đoán, chúng vừa đánh vừa lui vào Tần Lĩnh, rồi ùn ùn hướng về đất Xuyên, phe Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ có quân trú ở đó, phá đường chúng vào Tần, Lũng. Triệu Mẫn rất thích địa danh "Phượng Tường" nên chủ động xin cha cho mình vào Tứ Xuyên, liên lạc với đội quân địa phương cùng dẹp giặc.

Lý Sát Hãn biết tả thừa và hữu thừaTả thừa và hữu thừa là hai chức quan đứng đầu một hành tỉnh – đơn vị hành chính cấp tỉnh của nhà Nguyên, nắm cả quyền hành chính và quân sự. Theo quan chế nhà Nguyên, vị trí bên "hữu" được xem là cao hơn và quan trọng hơn bên "tả", trái ngược so với nhiều triều đại khác. của Tứ Xuyên xưa nay bất hòa, thậm chí mỗi người nắm giữ binh quyền một phương, nghĩ đến hữu thừa Hoàn Giả Đô là người Sắc MụcLà một thuật ngữ đặc trưng của nhà Nguyên, dùng để chỉ tầng lớp xã hội thứ hai trong hệ thống phân chia bốn tầng lớp của họ. Xã hội nhà Nguyên được chia thành:
1. Người Mông Cổ: Giai cấp thống trị.
2. Người Sắc Mục: Tầng lớp thứ hai, không phải là một dân tộc cụ thể, mà là tên gọi chung cho những người ngoại tộc không phải Mông Cổ đến từ Trung và Tây Á (như người Ba Tư, người Duy Ngô Nhĩ, người Ả Rập, v.v.) và cả một số người châu Âu.
3. Người Hán: Tầng lớp thứ ba, chỉ những người sống ở miền bắc Trung Quốc bị Mông Cổ chinh phục trước (bao gồm cả người Nữ Chân, Khiết Đan).
4. Người Nam: Tầng lớp thấp nhất, chỉ người Hán ở lãnh thổ Nam Tống cũ bị chinh phục sau cùng.
, còn tả thừa Cáp Ma Ngốc là người Mông Cổ, hơn nữa xuất thân từ gia tộc hoàng kim, đáng tin hơn nhiều, thế là bèn viết bức thư cho Triệu Mẫn mang theo đặng tìm Cáp Ma Ngốc tính kế bao vây trước nhất.

"Cáp Ma Ngốc e là sẽ tiện dịp đòi chúng ta dẹp Hoàn Giả Đô" - Triệu Mẫn nói.

"Toàn quyền cho con, đến đó xử lý thế nào đều do con quyết định. Nếu có thể nhân cơ hội này mở rộng đồng minh thì còn gì bằng, còn nếu là đám bò đất gỗ ngựaVô dụng. thì bỏ chẳng tiếc, miễn là con an toàn, hậu quả về sau bọn ta gánh tất" - Lý Sát Hãn nói.

"Con gái hiểu, con sẽ tùy cơ ứng biến" - Triệu Mẫn thấy lòng sôi sùng sục, bèn chọn A Đại, A Nhị, A Tam đi theo, lại chọn mấy con lừa giỏi vượt núi, mỗi người hai con xuất phát về phía nam, hướng Thành Đô.




Đến Thành Đô, Cáp Ma Ngốc khoản đãi Triệu Mẫn nhiệt tình, nào là giết bò, thịt dê. Triệu Mẫn không quá quen miệng với dê bản địa, nhưng rượu đất Thục thì thỏa mãn thú vui của nàng, vượt xa "nước lã" Đại Đô nhiều. Cả hai say sưa trò chuyện, Cáp Ma Ngốc nghe tài ăn nói đã biết con gái của Nhữ Dương Vương bất phàm, có điều đề nghị xuất binh đánh giặc chần chừ chưa quyết, Triệu Mẫn bèn hỏi có điều chi khó xử.

"Hiền chất nữMột cách gọi tôn trọng và thân mật của người lớn tuổi (Cáp Ma Ngốc) dành cho con gái của người bạn hoặc người đồng cấp (Nhữ Dương Vương).
Chữ "hiền" thể hiện sự khen ngợi, còn "chất nữ" (cháu gái) tạo ra sự gần gũi, coi như người nhà.
không biết đó thôi, đất Thục cỏn con này phức tạp lắm. Quân Lưu Phúc Thông chạy tới Tứ Xuyên đã là một thế lực, Minh Ngọc Trân mang theo năm mươi thuyền chiến vào Xuyên, cướp lương ở eo sông, là người của Từ Thọ Huy. Bên cạnh ta có hữu thừa Hoàn Giả Đô đang mở cờ gióng trống, hôm nay hắn đi khắp nơi chiêu binh mãi mã, chả biết muốn đánh ai đầu tiên. Lực lượng ta nhỏ nhất, yếu nhất, nguy cơ rình rập, thân khó bảo toàn thì sao dám liều?".

Triệu Mẫn nghĩ: "Yếu nhất, nhỏ nhất" này liệu có phải khiêm tốn quá mức không còn chưa biết, nhưng nội bộ không chấn chỉnh thì ai cũng chả dám đi chọc người.

"Hoàn Giả Đô đang mộ binh?" - Triệu Mẫn suy tư - "Lâu chưa?".

"Trước khi người của Lưu Phúc Thông tới, cho nên chắc chắn không phải chúng".

"Thế báLà cách xưng hô của bậc con cháu dành cho người đàn ông có địa vị ngang hàng và có quan hệ giao hảo với cha mình. vì sao không làm theo ông ấy?".

Cáp Ma Ngốc cười - "Cả Tứ Xuyên chả còn bao nhiêu trai tráng để trưng binh, ta đi bắt thêm một đợt nữa thì lấy ai chuẩn bị bàn thịnh soạn này cho chúng ta? Vả lại, lính tráng bây giờ chất lượng chả đến đâu. Nếu đánh thật, ta đây chẳng sợ, có điều không đủ người đối phó với loạn tặc".

"Thế bá có từng nghĩ hợp sức với hữu thừa để dẹp loạn tặc trước không?".

"Có thì có, nhưng sau mấy lần đụng độ, bọn ta bây giờ chẳng ai tin ai" - Giọng điệu Cáp Ma Ngốc là đuối lý hay bất lực, chỉ có mình hắn biết.

"Quả là khó xử. Dù sao thế bá cũng là anh hùng hào kiệt thề đời đời kiếp kiếp trung với đại nghiệp của Thành Cát Tư Hãn, giờ đây giặc loạn tứ bề, hiềm khích nội bộ vốn nên tạm gác một bên".

"Chỉ sợ người khác không nghĩ vậy" - Ông ta từ từ nhấp một chén rượu, gật gù thưởng vị, trông rất hưởng thụ.

"Nếu phủ Nhữ Dương Vương làm trung gian giật dây, không biết thế bá có cho chút mặt mũi?".

"Tất nhiên rồi, chỉ cần dây này suôn sẻ và đáng tin".

"Vậy hữu thừa hiện ở đâu? Con sẽ đi gặp hắn".

"Trùng Khánh".

"Con hiểu rồi, thế bá yên tâm, con sẽ khiến ông ta trở nên đáng tin" - Triệu Mẫn nhướn mày, nhoẻn cười sâu xa.

Tả thừa tức thì rõ ý, ngửa mặt cười to, nâng chén - "Được! Ta thay mặt tất cả nữ nhi Mông Cổ kính hiền chất nữ một ly".

"Không dám nhận!" - Triệu Mẫn vội đáp lễ - "Tất cả cũng vì Đại Hãn".

Bữa tiệc đó với Triệu Mẫn là chuỗi ngày mệt mỏi, nhất là Cáp Ma Ngốc gọi một đống người thổi sáo, đàn hát. Người Mông Cổ một khi cất tiếng hát thì ắt phải có rượu, cuối cùng A Đại dìu nàng rời khỏi phủ tả thừa.

"Đáng tin" mà ông ta nói dĩ nhiên là chỉ người chết mới đáng tin nhất, quân đội thì giữ còn người thì không, và việc ông ta cứ nhấn mạnh thân phận Mông Cổ của đôi bên cũng là một cách lôi kéo, ngăn Triệu Mẫn đứng về phía hữu thừa. Đáng nói là Triệu Mẫn không coi trọng ranh giới chủng tộc sâu sắc đến vậy, do đó cũng chỉ ngoài mặt nói hùa, sau khi về vừa rót canh giải rượu vừa nghĩ: Cáp Ma Ngốc cũng giống như đám hoàng thân khác, có thể tin nhưng không thể cậy, vẫn là phải gặp Hoàn Giả Đô mới quyết được.




Rượu ngon không hỏng trí, hôm sau Triệu Mẫn tỉnh như sáo, giục thuộc hạ dậy sớm, lên đường. Để tiện đi lại, nàng vận thân nam nhi sắc nâu, dây búi tóc màu xám sẫm, tay giữ quạt đầy ý thơ, ra dáng chàng công tử thế gia mi thanh mục tú.

Sương mù ở đất Thục dày đặc, hôm nay càng nhiều hơn, một tốp người cưỡi ngựa tới Mi Châu xuyên qua làn không gian trắng xoá, giữa đất trời dường như phủ tầng vải mỏng vô tận, đến nỗi Triệu Mẫn đùa rằng - "Biết đâu bất ngờ chúng ta lạc vào tiên cung, nãy giờ đi suốt trên mây". Đám tùy tùng nghe thế cũng cười theo thích thú.

Nhưng mảnh đất này chịu cảnh binh đao, nào phải bồng lai tiên cảnh. Triệu Mẫn dẫn đầu vào đường lớn của Mi Châu chưa lâu thì gặp phải nhóm bắt lính. Một tiểu đội cầm vũ khí đang giam nhiều thanh niên tay không tấc sắt, nghỉ chân ở bên đường, và hễ thấy thương khách đi ngang cũng bắt vào tòng quân.

Triệu Mẫn gặp vậy, con ngươi đảo tròn, lập tức nảy ra ý tưởng, quay đầu nói với ba người - "Ta đi trước dò la. Nghe kỹ, không có lệnh của ta, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được lộ diện, chỉ ở xa xa phía sau, bằng không, cẩn thận cái đầu".

Tuy chưa biết quận chúa dự tính gì, nhưng nghe nói vậy, cả ba đều cúi đầu, đồng thanh - "Dạ rõ".




"Vị đại ca này, mạo muội hỏi một câu, đây là đang chiêu binh cho ai thế?" - Triệu Mẫn vừa đi vừa phe phẩy quạt, hướng về một tên cầm đao vạm vỡ, nho nhã lễ độ hỏi.

"Dương Hán, Dương đại hiệp" - Hắn đáp gọn, rồi lại nhìn Triệu Mẫn từ đầu đến chân, lầm bầm - "Sao kẻ có tiền của cái chốn này đều gầy còm và nhỏ thó thế?".

"Dương Hán?" - Triệu Mẫn bất ngờ, thầm nghĩ tên này lại từ đâu chui ra, thấy hắn gọi là 'đại hiệp' nên cố nịnh nọt hỏi tiếp - "Xin hỏi là anh hùng nghĩa sĩ kháng Nguyên của quân Khăn đỏ sao?".

Thình lình, hắn liếc mắt bực dọc, bác bỏ - "Ngươi có cổ hủ quá không? Kháng hay không kháng có liên quan gì? Cứ theo Dương đại hiệp thì có cơm ăn, có tiền tiêu là được".

"Hả?" - Triệu Mẫn từ lời nói của hắn đoán không ra lập trường.

"Những sĩ phu các ngươi dĩ nhiên không hiểu dân nghèo bọn ta. Hoàng đế và quan lại người Hán cùng với hoàng đế và quan lại người Mông Cổ có gì khác biệt? Chẳng phải đều dựa vào dân nghèo bọn ta cày cuốc nuôi chúng sao? Bọn ta không tiền, không đất thì cóc cần biết ai làm thiên tử, chỉ biết lúc có gươm đao thì đỡ hơn lúc bình yên một chút, làm lính có tiền hơn đầy tớ, dù sao chết nghèo cũng là chết mà chết chém cũng là chết, nếu không chết chém thì lập được công, hà, rồi ngẩng đầu cưới vợ".

"Tức là các ngươi đang trưng binh cho quân Mông Cổ?".

"Không biết, Dương đại hiệp còn chưa quyết, chỉ dặn bọn ta phải chiêu mộ đủ năm ngàn người, đến lúc đó gặp Dương đại hiệp thì chắc sẽ biết ngài ấy đưa đi đâu. Phải rồi, ngươi tên gì?".

"Ờ, tại hạ là Triệu Minh, thuộc Chính Khí Bang..." - Những tưởng nhân sĩ giang hồ thường giới thiệu nhau như thế nên nàng nhẹ nhàng đọc mẫu câu này, nào ngờ chưa nói xong thì bị xốc tay lên, quẳng vào giữa đám nam đinh, đồng thời một vị tiên sinh biết chữ đứng cạnh tên cầm đao viết vào sổ quân hai chữ "Triệu Minh".

Triệu Mẫn bất giác buồn cười. Đứng giữa một vòng người lấm lem, hào quang như đính lấy thân nàng nhấp nháy. Nàng quan sát chung quanh, phát hiện đúng như lời Cáp Ma Ngốc nói, mấy tên lính này chỉ toàn hạng xoàng, phần lớn gầy gò, thấp bé, có người còn lọm khọm, già nua. Tuy nhiên, nếu số lượng lên tới năm ngàn thì không thể coi thường được.

"Ta nhớ trong Xuyên có không ít người tập võ, chẳng hạn như phái Thanh Thành có khá nhiều đạo sĩ nam, phái Nga Mi ở Mi Châu này cũng có không ít đệ tử nam, sao không đi bắt chúng? Lôi bọn chúng ra chiến trường biết đâu cũng được trận ra trò" - Triệu Mẫn nói.

Tên cầm đao trưng bộ mặt bí bách - "Ngươi cũng biết chúng giỏi võ, bọn ta bắt chỉ có nhiêu đây người, còn không biết võ, chỉ có mấy thanh đao và sức trâu bò này thì bắt một hai tên đánh lẻ cũng được, còn đi phá cửa chùa khác nào tự sát?".

"Đúng là khó thật, nhưng ngươi không bắt ta được" - Triệu Mẫn nháy mắt cười tinh nghịch - "Ngươi nhìn cho rõ, ta là nữ, không thể tòng quân được rồi".

"Nữ?" - Hắn rất kinh ngạc, nhìn thật kỹ Triệu Mẫn, thấy quả nhiên da dẻ mịn màng, tiếng nói lanh lảnh, vừa ngọt ngào vừa yểu điệu, từ đó vỡ lẽ - "Ồ! Ta còn tưởng quý tử nhà phú hộ nào cũng dáng dấp thế này! Được rồi, ngươi qua kia đi" - Thế là hắn xách nàng sang một phương khác.

"Gì? Ngươi muốn đưa ta đi đâu? Đã nói ta là nữ, còn bắt ta làm gì?" - Triệu Mẫn chưa hết nỗi ngỡ ngàng.

"Sang đám nữ binh, chả nhẽ ngươi muốn ở chung với một đám đàn ông hay sao?".

"Nữ đinh gì? Các ngươi còn bắt cả nữ nhân ra trận nữa à?" - Đoạn này, nàng sửng sốt tột độ.

"Nữ nhân thì sao? Người ta nói đàn bà Tứ Xuyên trong nhà có thể biến đàn ông ngoan như mèo, nói đông không dám đi tây, vậy thì tất nhiên cũng phải ra trận, biết đâu còn thắng một trận lẫy lừng".

Cuối cùng, hắn đưa nàng qua một khu rừng nhỏ, rồi gặp nhóm người nghỉ ngơi bên bờ suối.

Triệu Mẫn nghĩ thầm: Thú vị, ta cứ việc yên thân hòa vào đám nữ đinh này, xem xem bọn chúng đưa ta đi đâu.

Tên cầm đao lúc ấy nói với binh sĩ trông coi - "Ta bắt được một ả cải nam trang, giao cho các ngươi".

"Có đánh được không?" Tên kia hỏi.

"Bắt thì cũng bắt rồi, cần gì biết đánh được hay không, đến lúc ra chiến trường, liều mạng lên thì không đánh được cũng thành đánh được thôi".

Triệu Mẫn thấy bên này phần lớn là nông phụ khỏe khoắn, hoặc tộc người Khương có thân hình cường tráng bẩm sinh, nàng đoán sức chiến của hai bên nam nữ cũng một chín một mười.

Bấy giờ, khi ngẩng đầu, nàng phát hiện bên bờ suối là đà làn sương mờ ảo có bóng người đang ngồi.

Kia rõ ràng là tiểu đệ tử Nga Mi đơn độc bị bắt vô đây. Hệt tất cả đệ tử Nga Mi khác, người nọ vận một tấm trường y màu trắng làm lớp trong, lớp ngoài khoác vải màu sáng, trên đầu mỗi bên trái phải cắm ba cây trâm mà nàng vẫn luôn thầm gọi là "đũa". Người nọ đối lưng với tất cả, bị ép vào hàng ngũ xuất chinh dường như khiến cho nàng ủ dột, đáng thương vô cùng.

Triệu Mẫn cười thích thú, lập tức xuyên qua làn sương đặng tới gần nghe ngóng.

"Vị nữ hiệp này...".

Người kia quay đầu, và trong chốc, đập vào thị giác là vết chu sa rực rỡ giữa trán, làn thu thủy dịu dàng, trong veo quanh mắt rồi lại đượm buồn, người thấy người cũng liêu xiêu tấm lòng.

Ngoại trừ Triệu Mẫn.

Cả hai vừa gặp đối phương liền đánh cái giật mình, sắc mặt đổi trong tích tắc.

"Chu Chỉ Nhược!".

"Triệu Mẫn!".

"Gì đấy? Các ngươi quen biết nhau?" - Tên lính tráng thấy cả hai phản ứng khác thường bèn chạy vội tới hỏi. May mà hắn là một gã thô kệch bình dân, không quan tâm tới võ lâm, triều đình, không biết gì về Thiệu Mẫn quận chúa, cũng không nghe tên Chu chưởng môn của phái Nga Mi.

Cả hai hầm hầm nhìn nhau một chập, thấy đối phương từ quần áo tóc tai đều cố tình che giấu thân phận nên vô hình trung ngầm thỏa thuận khoan vạch trần nhau lúc này.

"Đúng, có quen" - Triệu Mẫn vỗ cán quạt vào tay, cười khẩy - "Thật không ngờ, thế mà ở tình cảnh này lại 'tha hương ngộ cố triNghĩa đen: Ở nơi đất khách quê người gặp lại bạn cũ.
• Tha hương: Nơi đất khách quê người.
• Cố tri: Bạn cũ, cố nhân.
'".

Chu Chỉ Nhược vẫn dùng cặp mắt dằn dỗi liếc nàng, giọng lạnh băng - "Cũng không cần lấy 'cố tri' ra gọi, bất cứ lúc nào, chỗ nào, tình cảnh nào, ta và ngươi đều là kẻ thù không đội trời chung".

"Ơ, lần... lần đầu tiên ta nghe tiểu đệ tử Nga Mi này nói một tràng dài thế" - Tên lính khó hiểu, hỏi Triệu Mẫn - "Ý cô ta là sao? Ta nghe không hiểu, rốt cuộc các ngươi có quan hệ gì?".

Triệu Mẫn thỏ thẻ với hắn bằng hai từ gọn lỏn - "Tình địch".

"À!" - Hắn lập tức hiểu ra, rồi nửa cười nửa không, thậm chí còn thiện chí hòa giải - "Chuyện nhỏ ấy mà, tới lúc này rồi, các ngươi nên nghĩ thoáng đi".

"Thiệt chứ? Ta cũng thấy thế" - Triệu Mẫn gật gù - "Nhưng mà có người bụng dạ hẹp hòi lắm".

Chu Chỉ Nhược hừ gằn một tiếng, quay mình đi, cố cách Triệu Mẫn xa thật xa.

Nhưng cũng đồng thời đó, hai oan gia đều ảo não trầm tư: Sao cô ta cũng ở đây? Có khi nào cố tình tới đối phó với ta?


💬EDITOR

Đinh thượng bạch sa nghĩa là "cát trắng trên bãi sông", đây là câu thơ trong bài "Xuân giang hoa nguyệt dạ" của Trương Nhược Hư. Dịch nghĩa một đoạn trích trong bài thơ như sau:

"Dòng sông lượn quanh đồng cỏ thơm, trăng chiếu rừng hoa như tuyết rơi.

Sương sa trong không trung mà không hay biết, cát trắng trên bãi sông không nhìn thấy rõ.

Trời sông một màu không gợn bụi, vằng vặc giữa không trung một vầng trăng đơn côi.

Bên sông ai là người đầu tiên thấy trăng? Trăng sông từ năm nào bắt đầu soi sáng con người?"

Câu "cát trắng trên bãi sông không nhìn thấy rõ" trong bài thơ mang ý nghĩa ánh trăng sáng đến mức bao trùm và xóa nhòa mọi thứ, khiến cho cát trắng trên bãi sông hòa một màu với ánh trăng, không thể phân biệt được.

Vì vậy tiêu đề của chương 3 là để ẩn dụ con đường tương lai của Triệu Mẫn trở nên mơ hồ, không rõ ràng, tuy tạm thời rời bỏ Trương Vô Kỵ, quay về với gia đình nhưng cũng chưa biết sau này con đường chính trị phía trước sẽ đi về đâu, mọi thứ đều mờ ảo như cảnh vật dưới ánh trăng trong bài thơ, kể cả cuộc chia ly với Trương Vô Kỵ cũng không rõ ràng và khá vô hình, không biết khi nào tái hợp hay sẽ không bao giờ tái hợp.

×