[MẪN NHƯỢC] KIẾM PHI VẠN NHÂN ĐỊCH • Chương 4

  Chương 4: Sơn ngoại thanh sơn


Đoàn người đi một đường về hướng nam, tốc độ lề mề, thi thoảng dừng chân chờ toán binh bắt thêm vài kẻ bất hạnh, đa phần họ đều khóc lóc một trận, ỉ ôi với mấy tên lính về cái ngặt nghèo và số kiếp thấp cổ bé họng của mình, nhưng khi chấp nhận sự thật dù la than rát cổ chỉ phí tâm phí lực thì suy sụp triệt để, chuyển sang trạng thái trầm mặc như chết lặng và phục tùng. Cuối cùng, phản kháng vô hiệu. Không cam chịu thì còn cách nào khác đây?

Triệu Mẫn cảm tưởng mình đang lạc giữa bầy cừu, bị người chăn dắt xua đi một đoạn đường dài. Nửa ngày giả "cừu" đủ khiến nàng thấy nhục nhã rồi, mà so với cừu thật áp lực hơn ở chỗ, rõ ràng biết mình sắp bị làm thịt lại lực bất tòng tâm, đích thân lâm vào cảnh khốn đốn đó, lòng trắc ẩn trong thâm tâm nàng âm ỉ, thoáng mấy phần suy ngẫm.

Chu Chỉ Nhược không khác gì người bị bắt tới đây, u sầu lai láng và tâm sự trùng trùng, hệt như thật rơi vào cảnh giới tuyệt vọng, bất lực. Tất nhiên lừa được ai chứ không lừa được Triệu Mẫn. Dưới con mắt của nàng, Chu Chỉ Nhược hễ cúi đầu suy nghĩ thì chắc chắn là chuyện bất hảo.

Không biết địch biết ta khiến cho nàng bực như trấu cắn, nghĩ tới nghĩ lui rồi từ cuối hàng lội tới đầu hàng lúc nào không hay. Nàng ghé sát vào Chu Chỉ Nhược, cố hỏi vài câu.

"Nè, Chu Chỉ Nhược".

"Chu tỷ tỷ?".

"Chu đại chưởng môn!".

Gọi ba thanh bốn tiếng cũng bị vờ không nghe thấy, hà tiện đến cả một cái liếc, cùng lắm là sắc mặt thay đổi chun chút, còn thiếu mỗi mấy chữ "cách ly Triệu Mẫn" viết thẳng lên mặt mà thôi.

"Chu cô nương, chúng ta là người quen duy nhất trong đám này, đừng giả vờ không quen tuyệt tình vậy chứ".

"Chu Chỉ Nhược, ngươi là người ở đây, biết chúng ta sắp đi đâu không?".

"Nhỏ mọn quá đi, Chu chưởng môn" - Triệu Mẫn nói thêm - "Khi xưa là kẻ thù, nhưng bây giờ có thể hết ân hết oán mà. Đã lưu lạc thiên hạ rồi, hỏi đường cũng không được sao?".

"Thôi, có lẽ với Chu tỷ tỷ, đây chỉ là chuyến du sơn ngoạn thủy tham gia cùng nhiều người hơn thôi, khi nào Chu tỷ tỷ chán chơi với đám binh giặc này thì nhớ cứu ta một phen nhé. Triệu Mẫn ta có ơn tất báo, nhất định sẽ vô cùng cảm kích".

Nói hết nước, người kia vẫn không thèm đếm xỉa, Triệu Mẫn càng tức tối. Bình thường nàng được mọi người vây quanh, không phải sao vây quanh trăng thì cũng địch giăng kín lối, chung quy đều có qua có lại, nào giống như bây giờ bị người ta giả câm giả điếc, cục ức này nuốt sao trôi. Nàng quyết chí, hôm nay phải cạy cái miệng kín bưng kia cho kỳ được.

"Ta và Trương Vô Kỵ đã hết duyên rồi, ngươi có muốn biết vì sao không?" - Triệu Mẫn cố pha thêm ý dụ dỗ - "Ôi dào! Cuối cùng ta vẫn bại dưới tay ngươi. Hay là bây giờ ta rộng lượng báo tung tích của hắn cho ngươi, các ngươi có thể nối lại tình xưa được rồi. Lần này chắc chắn ta sẽ không giành với ngươi nữa".

Chu Chỉ Nhược vẫn tảng lờ như trước, thể như đoạn duyên xưa là của một ai khác, không phải nàng.

Triệu Mẫn khẽ cau mày, đoán rằng người nọ đang giấu thân phận, chắc chắn sẽ không manh động ra tay với mình. Lẽ đó, nàng bình tĩnh lại, nói tiếp - "Năm xưa ở Vạn An Tự, Diệt Tuyệt lão ni cũng một câu không nói...".

"Yêu nữ câm miệng!" - Chu Chỉ Nhược đột ngột dừng bước, cùng lúc, Triệu Mẫn thấy có luồng gió lạnh từ đâu táp tới, hệt như cái hôm bị Cửu Âm Bạch Cốt Trảo tập kích, bất giác rùng mình. May thay, đúng như nàng dự đoán, Chu Chỉ Nhược không triển thêm động tác nào nữa.

Nàng thở phào trong bụng, ổn định nhịp tim, bày nụ cười đắc ý - "Còn chẳng phải vì miệng vàng miệng ngọc của Chu chưởng môn cứng như đá sao? Ta mới đành cả gan mạo phạm tiên sư. Thật tội lỗi, thật tội lỗi".

Nói thì nói vậy nhưng mặt mày chả thấy đâu là lỗi.

"Ta không có gì để nói với ngươi" - Chu Chỉ Nhược tuyệt tình đáp - "Triệu cô nương đa mưu túc trí, ứng biến vô song, ở trước mặt Triệu cô nương ắt đa ngôn đa quáNói nhiều lỗi nhiều. , mà sai một li thì đi một dặm, e rằng cuối cùng ta chết thế nào cũng không hay".

"Chết dưới tay ta cũng 'làm quỷ vẫn phong lưuMột câu tục ngữ, ngày xưa dùng để chỉ việc chết vì chuyện nam nữ lãng mạn cũng được xem là một chuyện tao nhã, phong lưu, đáng giá. ' mà" - Triệu Mẫn quả nhiên đỡ lấy câu móc mỉa ấy - "Những kẻ địch của ta trước kia đều bảo vậy".

Chu Chỉ Nhược hầm hầm trừng nàng, bụng nhiếc móc nàng vô liêm sỉ, song mặt mày lạnh tanh - "Thật biết đùa, dù cho Triệu cô nương có hiểu lầm mình hay hiểu làm ta thì Chu Chỉ Nhược giờ đã là người xuất gia, còn màng phong lưu chi nữaÝ của Chu Chỉ Nhược là mình đã xuất gia, không có chuyện phong lưu, đó là hiểu lầm của Triệu Mẫn về Chu Chỉ Nhược; còn Triệu Mẫn tự cho mình là nhân vật có sức hấp dẫn chết người, Chu Chỉ Nhược mỉa mai rằng đó là Triệu Mẫn tự hiểu lầm về bản thân mình. ?".

"Ngươi thật xuất gia?" - Triệu Mẫn nghe thế bèn bất giác hụt hẫng, nhưng lập tức không tin, nhìn người kia từ đầu xuống chân - "Tuy ta không hiểu Phật pháp lắm, nhưng cũng biết người xuất gia chí ít phải loại bỏ ý niệm giết chóc và thù hận, dáng vẻ này của Chu chưởng môn có vẻ không giống lắm" .

"Kim Cang trừng mắt, vì để hàng phục chúng maĐây là một điển cố Phật giáo. Kim Cang là các vị thần Hộ pháp có tướng mạo dữ tợn. Vẻ trứng mắt giận dữ của các ngài không phải là sự sân hận, mà là biểu hiện của sức mạnh và lòng từ bi để hàng phục yêu ma, chướng ngại. " - Chu Chỉ Nhược trả lời.

"Hay lắm, nói bóng nói gió vẫn là mắng ta yêu nữ, ma nữ" - Triệu Mẫn tối mặt - "Mạo muội hỏi Chu chưởng môn pháp hiệu là gì? Ngày sau nếu ta muốn cúi đầu tạ tội như Chu chưởng môn, những mong sư tháiCách gọi tôn trọng dành cho các ni cô lớn tuổi, có địa vị cao trong chùa, cho nên câu này là Triệu Mẫn đang mỉa móc vì dù Chu Chỉ Nhược có xuất gia thì cũng không thể gọi là sư thái do không phải người lớn tuổi. đây đừng kể hiềm khích cũ mà độTrong Phật giáo, mang ý nghĩa là phổ độ, cứu vớt chúng sinh thoát khỏi bể khổ luân hồi để đến bờ giác ngộ. ta một lần".

"Dĩ nhiên, ta có thể độ ngươi đi gặp Phật Tổ" - Chu Chỉ Nhược chợt tăng tốc, bỏ nàng lại phía sau, rõ ràng là lười cùng nàng nói hươu nói vượn, nhưng chưa được mấy bước, tên lính phía trước nghi ngờ bất thường, nghĩ Chu Chỉ Nhược toan ám sát hoặc bỏ chạy bèn rút kiếm quát - "Làm gì? Lui! Ra phía sau!".

Chu Chỉ Nhược đành lặng lẽ lui về, điệu bộ oan ức cho Triệu Mẫn hả hê khôn tả, cười hô hố - "Nè Chu Chỉ Nhược, tội tình gì phải như vậy? Với võ công của ngươi, chém tới chém lui dễ như chơi, hà tất phải chuốc khổ?".

Chu Chỉ Nhược nhắm mắt, hít sâu, rồi cất ngữ điệu bình bình - "Ở đây hay ở nơi khác có gì khác biệt? Chúng đã bắt ta, âu cũng là mệnh số của ta chỉ tới đây vậy".

"Sao thoáng cái xuống chó nhanh thế?".

"Chư thiện tri thức, thử sự tu tòng tự tính trung khởi, vu nhất thiết thì, niệm niệm tự tịnh kỳ tâm, tự tu kỳ hành, kiến tự kỷ pháp thân, kiến tự tâm phật, tự độ tự giới, thủy đắc bất giả đáo thử Dịch: Hỡi các thiện tri thức, việc này (chỉ sự giác ngộ, giải thoát) phải từ tự tánh mà ra. Trong mọi lúc, mỗi một ý niệm phải tự thanh lọc tâm mình, tự tu sửa hành vi của mình, thấy được pháp thân (bản thể chân thật) của chính mình, thấy được Phật trong tâm mình, tự độ mình, tự giữ giới cho mình, thì mới có thể đạt đến cảnh giới chân thật.
Đoạn kinh này nhấn mạnh việc tu hành phải xuất phát từ nội tâm, tự mình thanh lọc tâm trí và sửa đổi hành vi để đạt được giác ngộ, không cần dựa vào ngoại lực.
".

Triệu Mẫn thấy người kia miệng lưỡi kín kẽ, dùng kinh kệ để đối phó với mình, bèn thay chiến thuật đánh nhanh thắng gọn, áp lên tai Chu Chỉ Nhược thỏ thẻ - "Cứ nói thẳng ngươi muốn đối phó với ai, biết đâu ta giúp được ngươi đấy".

Chu Chỉ Nhược thở ngắn thở dài, nom tiếc nuối - "Ngươi sát nghiệp nặng nề, ngoan cố không đổi, ta độ không nổi".

Thế là Triệu Mẫn càng thêm mơ màng, Chu Chỉ Nhược lẽ nào thật sự nhìn thấu hồng trần? Lúc này ngay cả Triệu Mẫn cũng phải dừng gót trầm ngâm, tính kế xoay chuyển.

"Vậy ta thật tình xin thỉnh giáo Chu chưởng môn, vừa rồi là bộ kinh nào? Mai này có dịp ta cũng muốn nghiên cứu thiệt kỹ".

"Kinh Pháp Bảo Đàn, phẩm thứ sáu, Sám hối, quả thực ngươi nên đọc kỹ nó".

"Kinh Pháp Bảo Đàn, bộ này dày lắm nha, ngươi còn thuộc được, trí nhớ không tồi".

Chu Chỉ Nhược phần nào phát giác được lời này còn tầng ý khác. Thoạt đầu, nàng có thể phớt lờ triệt để, nhưng đường này đi lâu sinh ra nhàm chán, hơn nữa cũng thực tình muốn xem coi mục đích của Triệu Mẫn trong chuyến này, lẽ đó mới tiếp tục luyên thuyên.

"Không có gì tồi hay không tồi. Là đệ tử Nga Mi, thường xuyên phải niệm kinh cầu Phật, tự nhiên sẽ thuộc lòng vài câu".

"Thực không giấu giếm, người Mông Cổ bọn ta cũng có thờ Phật, trên dưới triều đình khá sùng bái Mật Tông. Còn ta trước kia cũng từng muốn mượn Phật để ôm chân núp bóngXu nịnh, bợ đỡ kẻ có quyền thế để cầu cạnh, dựa dẫm, nhờ vả. , tiếc rằng kinh kệ khó hiểu, chớ nói chi thuộc một hai đoạn, chỉ cần nhìn thôi đã đủ đầu choáng mắt hoa, thế là không thể giao du với đám quyền thế. Sách vở tiêu khiển thì dễ nhớ hơn nhiều, tiếc rằng những thứ đọc đâu nhớ đấy lại không dùng cho nơi trang nhã được".

"Chẳng hay là loại sách tiêu khiển nào lọt vào mắt Thiệu Mẫn quận lại dễ nhớ đến vậy?" - Chu Chỉ Nhược thẳng thừng - "Là bí tịch võ công? Như 'Cửu Âm Chân Kinh' chẳng hạn".

Triệu Mẫn nhoẻn miệng tươi như hoa - "Thứ đấy ta chưa từng thấy qua thì sao nói dễ nhớ được, nhưng người tài trí như Chu chưởng môn đây thì dễ như bỡn ấy mà".

"Cửu Âm Chân Kinh trước kia ta chưa kịp học toàn bộ, nào có thời gian đọc thuộc nữa?" - Giọng nói này mười phần tiếc nuối - "Bí kíp đó gây nên bao gió tanh mưa máu, ta đã giao cho Trương Chân Nhân của Võ Đang coi giữ, cũng giống như Thần Thông Vương Trùng Dương năm đó niêm phong nó, ngươi đừng mơ tưởng moi móc gì ở ta nữa".

"Chu chưởng môn quả nhiên liệu sự như thần, tâm tư của ta bị thấu hơn phân nửa rồi. Quả thật, ta rất muốn biết trong đầu Chu chưởng môn có thứ gì quý giá, nhưng không phải Cửu Âm kia".

Chu Chỉ Nhược thấy bất ổn, cau mày, nhưng vẫn thắc mắc - "Vậy còn thứ gì? Ta đây tầm thường, thật tình nghĩ không ra mình còn có gì khiến quận chúa nương nương hứng thú?".

"Thiên phú võ học của ta thì bình bình, dù lấy được Cửu Âm Chân Kinh cũng khó thành đại tông sư như Ngũ Tuyệt. Ta là người không tham, đối với mấy môn mình làm chả ra trò trống cũng tự nhiên dửng dưng, cho nên so với chân kinh trong Ỷ Thiên Kiếm, ta càng ưa thích Vũ Mục Di Thư giấu trong Đồ Long Đao hơn, thứ có thể khiến cho thiên hạ quần hùng nghe theo hiệu lệnh".

"Quận chúa đề cao ta quá rồi" - Chu Chỉ Nhược nghe vậy thì mỉm cười - "Chu Chỉ Nhược ta chỉ là kẻ phàm phu tục tử trong giang hồ, năm xưa lấy binh thư ra khỏi đao chỉ nhìn sơ xác nhận, nào tính chuyện đọc kỹ, chớ nói chi là thuộc lòng".

Triệu Mẫn cười rất mực chắc chắn - "Nếu người khác nói vậy, ta sẽ tin, nhưng Chu đại chưởng môn hay cân nặng nhẹ, hay dò nông sâu, ngẫm cũng chả kém yêu nữ ta, Vũ Mục Di Thư quan trọng vậy mà ở trong tay Chu đại chưởng môn cũng được khoảng thời gian kha khá, trước khi giao ra mà không lưu bản sao nào hay sao?".

"Thứ đồ này ta cũng không dám giữ".

"Cũng đúng, một khi bị phát hiện có bản sao, e rằng vạ gió tai bay thổi đến Nga Mi triền miên. Vì vậy cách tốt nhất là ghi tạc trong đầu, mình không nói thì người không biết, khi cần thiết thì lấy ra làm mồi chủ chốt".

"Triệu cô nương võ công cao cường còn bởi vì không hứng thú với Cửu Âm Chân Kinh mà ngó lơ, chớ nói chi một nữ đệ tử Nga Mi cỏn con như ta, dưới tay chưa từng nắm qua một binh một tướng, há lại dốc hết tâm tư cho một bộ binh thư như thế? Ta xưa nay chỉ biết theo di nguyện của sư phụ, giao thứ đó cho nghĩa sĩ kháng Nguyên đáng tin cậy mà thôi" - Chu Chỉ Nhược cuối cùng than thở - "Nay người Hán nội đấu, ta cũng thường xuyên ân hận vì đã lỡ giao Vũ Mục Di Thư cho Trương Vô Kỵ".

"Cái này dễ mà, ngươi lén viết một bản cho người ngươi tin cậy là được chứ gì" - Triệu Mẫn thậm chí còn bấm tay giúp nàng tính - "Lưu Phúc Thông quyết tâm kháng Nguyên đủ mạnh, nhưng thủ hạ không được, ngươi giao cho hắn thì có lợi cho toàn thể người Hán, nhưng chỉ sợ sau này chẳng đoạt được thiên hạ, lại hại ngươi đắc tội với thiên tử chân chính. Vậy nên, nếu muốn giao cho hắn thì tốt nhất giao cho Trần Hữu Lượng một bản nữa, hắn đủ xảo trá để thắng những kẻ kia...".

"Nếu như Triệu cô nương không tin, muốn tiếp tục hao phí thời gian với ta thì ta chẳng ngại ngần chi đâu, cứ coi như chưởng môn Nga Mi ta đang kìm chân yêu nữ triều đình ngươi vậy" - Chu Chỉ Nhược mất kiên nhẫn, cắt ngang.

"Không sao, đường dài đằng đẵng, nếu không có ngươi kìm chân ta, ta kìm chân ngươi thì chẳng phải tẻ nhạt lắm sao?" - Triệu Mẫn bung quạt, vừa đi vừa phe phẩy, vô cùng khoái chí.

"Ngươi đừng phiền đến ta" - Chu Chỉ Nhược nhịn không được, mặt đanh như thép, nào ngờ khều cho cái thú châm chọc bẩm sinh của Triệu Mẫn ngứa ngáy. Triệu Mẫn diễn nét mếu máo nhưng lời lẽ trêu ghẹo - "Bực mình rồi ha! Chu Chỉ Nhược, ta và ngươi trạc tuổi, ngươi trước mặt ta giả vờ già dặn là lẽ gì? Huống chi luận phẩm hạnh, ta và ngươi cá mè một lứa thôi, vốn dĩ nên tâm đầu ý hợp mới phải".

Nàng cố tình nhích lại gần, Chu Chỉ Nhược lập tức kéo chân sang bên khác một bước, nàng cứ vậy bám dai như đỉa.

"Ngươi đứng xa vậy làm gì, còn ngại ngùng nữa à? Thật ra Chu chưởng môn hoàn toàn có thể triển khai khinh công bay đi mà, chắc chắn không cần nhìn mặt ta nữa. Nhưng mà nếu không đi, vậy thì phải chịu ta quấy rầy rồi".

Chu Chỉ Nhược lười đôi co, Triệu Mẫn được một tấc lại tiến một thước, ghé sát vô tai nàng ghẹo - "Sao? Không nỡ bỏ ta à?".

Thấy Chu Chỉ Nhược nghiến răng nghiến lợi, Triệu Mẫn hả hê vô cùng, trong bụng ha ha một tràng cười nhạo - "Ai bảo ngươi đã ghét ta lại không thể không ở chung với ta. Thật đáng đời, cho ngươi tức lộn tiết chơi".




Trùng trùng điệp điệp bước chân đi suốt đến khi trời tối, một hàng dài người những người cuối cùng được ngơi chân. Đám quân gom họ vào một vòng tròn lớn, lệnh chỉ được loanh quanh trong phạm vi đấy, và đôi oan gia đấu mồm cả ngày trời đã thấm mệt, mỗi người tự tìm một chỗ xếp chân nghỉ ngơi.

Triệu Mẫn bấy giờ thấy những người kia chả thèm cung cấp thức ăn nước uống gì, không khỏi bốc hỏa - "Lũ này keo kiệt thế? Bụng đói meo thì đánh trận sao được?".

"Cho ngươi ăn no lại sức rồi trốn à?" - Chu Chỉ Nhược cúi đầu, hỏi kháy - "Chúng chỉ gom đủ số lượng thôi, mười ngày nửa tháng cũng không đói chết được. Triệu cô nương bớt nói vài câu thì có lẽ sống lâu hơn chút".

"Mười ngày nửa tháng? Chết quách cho rồi!" - Triệu Mẫn thấy vậy thì quá sức chịu đựng, nàng chỉ biết đói một hai ngày đã đủ phát điên, còn chưa tính chuyện lê lết đường dài - "Chu chưởng môn quả là chịu khổ giỏi, tiếc rằng ta không có quyết tâm và nghị lực đó".

"Nếu quận chúa không chịu được khổ, hà cớ gì còn cố nán lại đây?".

"Á à, quả nhiên ngươi vẫn muốn biết tại sao ta ở đây, có đúng không?" - Triệu Mẫn chợt cười nói - "Vầy đi, ta và ngươi nói toạc móng heo ra đi, khỏi mất công đoán già đoán non".

Chu Chỉ Nhược vững lòng như đá - "Ta có nói gì, ngươi cũng không tin, ngươi có nói gì, ta cũng không tin, tội chi phải mất công giải thích".

"Chán phèo!" - Triệu Mẫn lườm một nhát, thầm mắng nàng đồ thỏ đế.

Trước mắt là đói khát, cứ như vầy cả ngủ cũng khó, nếu không phải Chu Chỉ Nhược ở đây, nàng đã để ba thuộc hạ lén đưa ít đồ tới rồi.

Đều tại Chu Chỉ Nhược, vô duyên vô cớ đảo lộn kế hoạch. Triệu Mẫn nóng tiết lên, đứng dậy đi cách xa xa Chu Chỉ Nhược để nghỉ ngơi, cuối cùng dừng ở một gốc cây. Chu Chỉ Nhược mừng rỡ vì được trả lại thanh tịnh, song vừa định chợp mắt thì bỗng nghe tiếng Triệu Mẫn hô tướng lên.

"Này! Chu Chỉ Nhược! Ngươi mau tới đây đi!".

Nàng bực dọc chau mày, dĩ nhiên là phớt lờ. Yêu nữ này thực nực cười, đường đường là chưởng môn Nga Mi, há để cho ngươi gọi đến thì đến, gọi lui thì lui?

"Qua đây mau, coi như làm việc thiện nha" - Triệu Mẫn lại rướn cổ gọi - "Lần này chắc chắn không phải đùa ngươi đâu".

"Chu Chỉ Nhược, mau mau đi, nếu không sẽ hối hận cho coi. Chỗ này có thứ hay ho lắm".

"Chu Chỉ Nhược, đi có hai bước đường mà cũng lười lết cái thây của ngươi hả?".

"Chu Chỉ Nhược? Chu Chỉ Nhược!".

Theo tiếng gọi như trống gióng liên hồi, người người im lặng đưa mắt dồn về phía họ. Lần này ai ai cũng biết tiểu đệ tử Nga Mi bị bắt tên là Chu Chỉ Nhược.

Ta đây lập tức cho yêu nữ kia câm miệng!

Chu Chỉ Nhược đứng dậy, xăm xăm đi tới, không nhịn được nữa. Trời sinh nàng bản tính nhu mì, điềm tĩnh, tâm thịnh nộ cách mấy cũng chỉ toát ra hai ba phần, nhưng nghe ra từng từ từng chữ lúc này phừng phừng lửa giận - "Cái gì nữa?".

Triệu Mẫn trỏ lên cây, lúc quay người, khoác hết trên mặt vẻ hồn nhiên, khờ khạo, mừng rỡ như tìm được châu báu - "Trên cây có nhiều mơ xanh lắm, ngươi mau chưởng một cái cho nó rớt xuống đi".

Chu Chỉ Nhược nghếch mắt lên. Đúng là đầy ắp mơ kết chùm trên đó, song đứng cứng như tượng. Triệu Mẫn ở kế bên ba hoa - "Nhìn xem ta rộng lượng thế nào, thấy đồ ngon cũng đâu có quên ngươi".

"Ta không làm được" - Chu Chỉ Nhược thở dài - "Thôi vậy, ta sẽ kể cho ngươi biết sự thật. Giờ đây ta đã hủy hết nội lực Cửu Âm, cùng lắm là quẹt vài đường kiếm thô thiển, đâu còn sức để lay động cây cối nữa. Quận chúa tự mình động thủ đi".

"Diễn tới mức này hơi quá rồi đấy, Chu Chỉ Nhược. Ta nghe nói ngươi còn ở trên núi Võ Đang một năm trời tu Cửu Dương Công kia mà".

"Chính vì tu luyện Cửu Dương Công mới hủy nội lực Cửu Âm tốc thành" - Chu Chỉ Nhược tự thấy đáng tiếc nên nheo mày uể oải - "Dù sao đó là tà ma ngoại đạo, không phải thứ võ mà chưởng môn của danh môn chính phái nên dùng. Hơn một năm qua, ta dành thời gian tu lại căn cơ, bắt đầu lại tất cả, bây giờ là lúc suy yếu, bằng không đâu dễ bị bắt trên đường về Nga Mi. Chậc, nhân sinh trên đời, luôn là thân bất do kỷ".

Triệu Mẫn trợn mắt khó tin - "Nếu là thật, sao ngươi lại nói với ta? Không sợ ta nhân cơ hội ra tay với ngươi à?".

"Thôi, ngươi không tin, cứ xem như ta chưa nói" - Chu Chỉ Nhược thản nhiên trả lời.

Triệu Mẫn âm thầm phân tích: Nếu cô ta đã trở về Nga Mi, thấy được đệ tử bị A Tam đánh gãy tay chân thì ắt hẳn không đàng hoàng tiếp chuyện với ta lúc này. Trong lời nói dường như có vài phần tin được.

Nghĩ vậy, nàng ngó sang người nọ đang cụp mắt than thở, điệu bộ vô cùng mong manh làm nàng bỗng sinh ra đôi phần thương xót, đến độ muốn thay người ta biện bạch: Võ công tự bản chất nó đã là bạo lực thì phân chia chính tà có ý nghĩa gì? Cửu Âm Chân Kinh là tổ sư Quách Tương truyền lại, vậy chưởng môn Nga Mi cớ gì không thể luyện?

"Nếu như Chu chưởng môn đã thẳng thắn, vậy ta sẽ không thừa nước đục thả câu. Thiên trường địa cửu, ngươi và ta còn rất nhiều cơ hội đọ sức".

Triệu Mẫn nhìn lên cây, không kìm được đói khát nên tự mình động thủ. Nàng vận lên nội lực Cửu Dương, luồng khí ấm cuồn cuộn rồi tụ quanh bàn tay. Nàng đập chưởng, cả cái cây lắc lư dữ dội, sau quả nào quả nấy trên cây lộp bộp rơi xuống. Chu Chỉ Nhược tự nhiên bắt mấy trái.

Các nữ đinh khác được Triệu Mẫn hô hoán cũng ùa tới lấy một ít, rồi nhỏ nhẹ cảm ơn. Mấy tên lính chỉ coi là chuyện nhỏ, dăm ba trái mơ thì làm nên sóng gió gì.

"Xem ra Triệu cô nương học được không ít Cửu Dương Công từ Trương giáo chủ. Đáng tiếc, ta hiện tại điểm nào cũng không bằng ngươi" - Chu Chỉ Nhược nói với giọng yếu ớt.

"Thật sao? E là Chu chưởng môn khiêm tốn quá thôi. Nói thế nào thì Chu chưởng môn vẫn còn trẻ, lại làm chưởng môn một phái, nào giống ta bị phu quân ruồng bỏ".

"Phu quân ruồng bỏ?" - Chu Chỉ Nhược dòm Triệu Mẫn từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên với vẻ khó tin.

Triệu Mẫn cắn một miếng mơ, rồi mặt mày nhăn nhó, nếu còn thừa chút gì lót dạ thì nàng đã ném phắt đi rồi, vậy nên đành cố nuốt - "Trời ơi, vừa chua vừa chát, khó ăn quá".

"Trái dại ven đường thì lấy đâu ra đồ ngon?" - Chu Chỉ Nhược chìa cái hột vừa cắn xong tỉnh bơ - "Có còn hơn không".

"Ngươi dễ nuôi thật đấy" - Triệu Mẫn cảm thán - "Ngươi không biết đâu, ở Băng Hỏa đảo với Trương Vô Kỵ, ta luôn bị hắn chê này chê nọ. Quả dại hơi đắng một chút, hắn đã trợn mắt há mồm. Cuối cùng không thể sống tiếp được, bọn ta về Trung Nguyên, sau đó chia tay".

Triệu Mẫn vừa nói vừa săm soi phản ứng người nọ, nhưng chỉ thấy người kia im re đặng lắng nghe, không nhìn ra được có tin hay không.

"Lòng ta lạnh hơn băng, một mình phiêu bạt, đầu luôn văng vẳng làn điệu Ba Tư nghe được trên thuyền năm xưa. 'Đến như nước chảy xuôi khe; Đi như gió cuốn biết về nơi nao; Cuộc đời như giấc chiêm bao; Về đâu, rồi sẽ ra sao bây chừ?', không biết Chu tỷ tỷ có còn nhớ không?"

Chu Chỉ Nhược gật đầu, nhớ lại năm đó cũng sinh lòng thổn thức - "Là bài mà Ân Ly và Tiểu Chiêu đã hát".

"Ta còn tưởng sau này sẽ không còn có duyên tương ngộ các tỷ muội cùng hội cùng thuyền năm đó. Nay xem ra duyên phận chưa hết nhỉ".

Hai người rõ như ban ngày rằng mối duyên phận giữa họ xưa nay chẳng tốt lành gì, chả qua giờ phút này không ai nói toạc ra thôi.

"Ta cũng không biết nên đi đâu, đành mặc cho số trời đưa đẩy, nào ngờ lạc vào đất Thục, gặp phải nạn binh đao. Nhưng nghe mấy tên lính khốn nói thủ lĩnh của chúng là Dương đại hiệp, không có lập trường cũng không có kế sách, đánh ai, hàng ai đều được, ta thấy thật giống với tâm cảnh của ta bây giờ. Ngày trước ta vì Trương Vô Kỵ mà đoạn tuyệt với cha và ca, không còn nơi để về. Nếu bọn chúng đã bắt ta, ta cũng đành theo chúng ra trận vậy" - Triệu Mẫn buông tiếng thở dài - "Không ngờ ta và ngươi đều thành kẻ đáng thương".

Chu Chỉ Nhược im lặng, Triệu Mẫn lại chủ động lên tiếng hỏi - "Chẳng hay Chu chưởng môn cùng Trương Chân Nhân và Không Trí Thần Tăng đã hợp nhất Cửu Dương Công đến đâu? Ba nhà tụ họp như thế có thể nói là sự kiện hiếm thấy của võ lâm nha".

"Đều chỉ dựa theo lời loáng thoáng của các vị tổ sư trong trí nhớ mà chắp vá, hơn nữa mỗi người lý giải khác biệt, nhiều chỗ mâu thuẫn, lại có một số chỗ thiếu sót mà kinh thư ba nhà tìm không ra" - Chu Chỉ Nhược lắc đầu - "Cũng không có kết quả gì".

"Trương Vô Kỵ thì có bản hoàn chỉnh, lúc ta luyện đã thuộc không ít" - Triệu Mẫn ra sáng kiến - "Vầy đi, chúng ta làm trao đổi, ngươi đọc một câu Vũ Mục Di Thư, ta đọc một câu Cửu Dương Chân Kinh, đôi bên cùng có lợi, chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết".

Chu Chỉ Nhược cười nói - "Điều kiện của Triệu cô nương đây quả thật hấp dẫn, nhất là đối với kẻ lòng tham không đáy như ta. Nhưng tiếc thay, năm đó ta đâu ngờ đến ngày hôm nay, không đọc kỹ cuốn binh thư kia, chung quy là không có mệnh độc bá giang hồ".

Sau lời đó, cả hai đều cho rằng đã mất hết giá trị giao lưu, liền chẳng thèm nói chuyện với nhau nữa, mỗi người nhắm mắt thiếp đi.

Sớm hôm sau, họ lại tiếp tục lên đường. Ra khỏi đồng bằng, địa hình phức tạp khiến Triệu Mẫn hoàn toàn mất phương hướng, dù đoán đại khái cũng khó muôn phần. Nàng quay sang hỏi đường Chu Chỉ Nhược, nhưng trăng lặn trời dâng, tấm mặt kia lại giở trò hờ hững. Triệu Mẫn nói mười câu, Chu Chỉ Nhược chưa chắc trả lời được một câu, dù có thì thể nào cũng xóc xỉa cho kỳ được.

Triệu Mẫn vừa bước trên đường núi, vừa lừ lừ Chu Chỉ Nhược. Non xanh dựng chỏi trùng trùng, trúc râm gió mát, tựa cái tiên cung. Ngặt nỗi, nàng không có tâm tư thưởng cảnh.

Hầu hết những người chính trực như Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn chỉ cần liếc mắt đã thấu thị tâm can, xảo trả như Trần Hữu Lượng thì thêm vài cái liếc là đủ, nhưng Chu Chỉ Nhược lại khác, nàng chưa bao giờ quên những thiệt thòi đã nếm trải do người kia ban tặng.

Trước đây Chu Chỉ Nhược trông có vẻ đáng thương, mất đi sư phụ khiến nàng ta hoang mang, lạc hướng, bị đồng môn bắt nạt chỉ cam chịu, dù khổ nặng thù sâu nhưng với vẻ bề ngoài mềm yếu ấy cũng thành trạng thái tự trách vô hại mà thôi. Còn thực tế thì sao? Ngay lúc này vẫn là vẻ ngoài đó, song Triệu Mẫn không cách nào thấu được.

So với việc trêu chọc một Trương Vô Kỵ khoan hậu, nhân từ, Chu Chỉ Nhược càng khiến cho nàng thấm thía cái gì gọi là thách thức và nguy cơ đúng nghĩa. Chẳng ai biết ai là người lọt bẫy cho đến khi vở kịch hạ màn, hứng thú của nàng vì thế tăng thêm gấp bội.

Chu Chỉ Nhược bị Triệu Mẫn chòng chọc cũng sinh ra khó chịu. Theo lễ giáo người Hán, cái nhìn đăm đăm đấy vô cùng khiếm nhã, nếu một gã đàn ông nhìn nàng như vậy, nàng sớm đã nổi giận.

"Ngươi nhìn đủ chưa?".

"Hoa nhường nguyệt thẹn, sao mà dễ nhìn cho đủ được?" - Triệu Mẫn thong dong phẩy quạt - "Ta không thạo đường nơi đây, ngay cả thân ở đâu cũng không biết thì sao có tâm tư thưởng cảnh ven đường, thế thì chỉ đành ngắm một mình Chu chưởng môn, ai ngờ đẹp mắt đẹp lòng, chả biết tả sao cho hết".

"Đẹp mắt đẹp lòng? E là muốn tìm thời cơ rạch lên hai nhát đấy thôi".

"Chu chưởng môn đề cao ta quá. Là ta nhát gan, sợ sơ hở không theo sát ngươi, thức dậy lại thấy mình trôi lênh đênh trên biển".

"Triệu Mẫn, tuy hiện tại ta không làm gì được ngươi, nhưng không có nghĩa về sau bỏ qua món nợ này" - Chu Chỉ Nhược bực bội - "Võ công phái ta không hề thua kém Cửu Âm Chân Kinh, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị đi".

"Cũng đúng, võ công phái Nga Mi có nhu có cương, nội ngoại tương hỗ, công thủ vẹn toàn, tất nhiên chả ai dám xem thường. Vả lại Chu chưởng môn còn có Ỷ Thiên Kiếm bên thân. A, phải rồi, Ỷ Thiên Kiếm của ngươi đâu? Sao không mang theo?" - Triệu Mẫn thuận nước đẩy thuyền - "Với lại, Chu chưởng môn vì sao phải cải trang thành tiểu đệ tử vậy?".

"Ta đến Võ Đang bái kiến Trương Chân Nhân, dĩ nhiên phải hạ mình, cần chi Ỷ Thiên Kiếm? Những điều này có gì lạ? Chí ít, ta còn không có ngụy trang thành nam tử".

"Ể, Chu chưởng môn lo xa quá rồi, chỉ là thói quen vận nam trang dạo phố, sao bảo là ngụy trang? Ngươi nhớ lần đầu chúng ta gặp ở Tây Vực chứ? Khi đó ta mặc là bộ này, có đúng không?".

Nhắc tới, sắc mặt Chu Chỉ Nhược đanh hơn sắt, "hừ" khinh miệt. Khi đấy nàng bị võ công hoa hoè hoa sói của Triệu Mẫn mê hoặc, trúng chiêu, nghĩ mà xấu hổ.

"Lại nói, ngươi đường đường là chưởng môn, sao cái đũa... cái trâm chỉ có ba mà không phải bốn?".

Chu Chỉ Nhược liếc ngang nàng - "Không phải việc của ngươi!".

Còn có thể lý do gì nữa, tất nhiên là thời gian tu hành chưa đủ. Nếu thực sự trở về Nga Mi, nàng sẽ không cài thứ đó, tránh cho kẻ khác từng giây từng phút nhắc nhở nàng tuổi tác non trẻ, tư chất nông cạn.

Tối đó, đoàn người dừng chân bên bờ suối, dẫn đầu đám lính cuối cùng cũng chịu phát cho mỗi người một miếng bánh khô cứng ngắc, chả ra mùi vị gì, lại xù xì khiến răng hàm nhức nhói, nếu không phải vì đói, Triệu Mẫn cho rằng cả đời này mình không sao nuốt nổi, thậm chí bắt đầu thấy mấy tháng trên đảo đã là cuộc sống thần tiên. Và khi quay sang trông Chu Chỉ Nhược lặng lẽ nhai nuốt một cách từ tốn, không nhăn không nhó, Triệu Mẫn lại lần nữa cảm thán, nàng thật là dễ nuôi.

Rồi tới nửa đêm, bỗng khu rừng gần đó vọng ra tiếng gầm rú rung trời, ai nấy đều giật mình tỉnh dậy, nhao nhao hỏi người bên cạnh trong cơn hoảng loạn.

"Là gấu sao? Trong núi này thường xuyên có gấu kia mà".

"Không, chắc là hổ".

"Mấy năm nay hổ rất nhiều, thường xuyên có người bị ăn thịt đấy".

Càng nói càng hoảng, có người còn khóc oang oang. Toán quân dù tay chân nhũn nhão nhưng cũng cố hét hòng ngăn mấy câu ghê rợn kia nối tiếp - "Chỉ là mèo rừng. Nhiều người như vậy, sợ cái gì? Cho dù có hổ cũng không dám qua".

"Ở đây có hổ thiệt sao?" - Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược, gặp nàng cũng cực kỳ cảnh giác dòm chung quanh, không khỏi bị lây nhiễm vài phần căng thẳng.

"Có thể lắm. Năm đó quân Nguyên các ngươi hạ nhiều thành trì, sau đó binh dịch nặng nề, rất nhiều nơi vườn không nhà trống, hổ lởn vởn trong thành là chuyện bình thường".

Triệu Mẫn hít dài một hơi, bùi ngùi - "Quả là dân sinh suy kiệt. Chu chưởng môn hẳn rất mong sớm ngày xuất hiện một anh hùng người Hán kết thúc tai vạ ở đất Xuyên nhỉ".

"Ta mong hay không có ích gì? Ta chỉ mong người Mông Cổ bọn ngươi chưa từng tới đây".

"Thôi, giờ không nói với ngươi những thứ này nữa. Chúng ta đang ở hướng chiều gió, lại cạnh nguồn nước, ngoại trừ đám lính, ai cũng không có vũ khí, bị hổ vồ một hai người là rất có khả năng, thôi thì tự giữ lấy thân đi" - Triệu Mẫn may mắn nàng có thói quen mang theo diêm, lúc này vội chồng cỏ khô lên đốt lửa, rồi cúi xuống thổi cho lửa mạnh hơn, cuộc sống ở Băng Hỏa đảo giúp nàng thành thạo kỹ năng này. Chu Chỉ Nhược yên lặng nhìn một lúc, sau cũng ngồi xuống giúp nàng thảy vào mấy cành khô.

Khi lửa cháy phừng phực, cả dân thường và lính đều lập tức tụ lại. Tiếng xào xạc ngày một lớn, không biết có dã thú giẫm lên lá khô hay chỉ là gió thổi cây lay động. Mọi người tái hết mặt mũi. Tất thảy hy vọng đều gửi gắm vào đốm lửa bập bùng trong gió. Suốt từ nãy giờ, Triệu Mẫn luôn kề sát bên Chu Chỉ Nhược, vì ở bên thân nàng là lựa chọn an toàn nhất, mà Chu Chỉ Nhược cũng nghĩ vậy nên mới không tránh đi.

"Ngươi canh kỹ bên trái, ta canh bên phải" - Triệu Mẫn nói, Chu Chỉ Nhược khẽ "ừ". Mãi đến một lúc sau, mọi động tĩnh trong rừng lắng xuống, cả hai mới lấy lại tinh thần và đột nhiên phát hiện, Triệu Mẫn luôn bấu lấy tay áo của Chu Chỉ Nhược suốt từ nãy giờ.

Triệu Mẫn lúng túng buông tay, Chu Chỉ Nhược bèn giả vờ không thấy nếp nhăn trên áo.

Cả đêm trôi qua trong nơm nớp, ai cũng không ngon giấc được, sáng hôm sau băng qua khu rừng, trăm mặt như chàm đổQuá sợ hãi, khiếp đảm đến mức mặt biến sắc xanh như màu xanh chàm. , có người còn phát hiện dấu móng vuốt hổ, hơn nữa không chỉ là một cái.

Lội bộ một ngày, tiếng nước sông vỗ dần dần lớn. Mọi người bị đưa ra bến. Tại đây, những chiếc thuyền được xích vào nhau bằng chùm dây sắt đã sẵn sàng. Có vẻ đang chuẩn bị chuyển sang đường thủy.

"Đại ca, cho hỏi đây là đâu vậy? Chúng ta sắp lên thuyền đi đâu?" - Triệu Mẫn lon ton hỏi khắp nơi, song mấy tên áp giải kín miệng như bưng, chỉ nói là cứ im mồm theo chúng.

Chu Chỉ Nhược nhìn con sông bên đục bên trong giao hội, lòng đã nắm chắc bảy tám phần, nhưng khi Triệu Mẫn quay sang thắc mắc, nàng chỉ xa cách đáp - "Ta chỉ là chưởng môn nho nhỏ của một môn phái giang hồ, đâu phải đại thần của tỉnh này, làm sao biết nhiều nơi như vậy? Huống hồ đi đâu không phải là đi, nơi này với nơi kia có khác gì nhau?".

Triệu Mẫn lại chả thèm ngó ngàng đến nàng nữa, mặt khác hận bản thân trước khi đi không xem kỹ bản đồ thủy văn của Tứ Xuyên, vì đường thủy đâu nằm trong kế hoạch ban đầu.

Lại nói, đám nữ đinh bị chia thành nhiều tốp lên thuyền, chen chúc vào các khoang hạn hẹp, không gian mà ngay cả hít thở cũng trở thành khó khăn. Triệu Mẫn thầm nghĩ nếu trong số này có người mắc bệnh, e rằng cả thuyền đều gặp nạn.

Tệ hơn nữa, để đề phòng có người nhảy thuyền tẩu thoát, cứ mỗi hai người, bọn lính lại lấy dây thừng trói thành một cặp đối lưng. Phụ trách trói Triệu Mẫn trên thuyền này là tên lính tóm nàng vào hàng nữ đinh trước đó. Bấy giờ nàng cố ý cách Chu Chỉ Nhược đủ xa, đôi bên đều bị ép vào hai góc khác nhau trên thuyền, thế mà tên lính đấy nhất quyết xách họ ra trói cùng nhau.

"Đừng trói ta chung với cô ta!" - Chu Chỉ Nhược phản đối trước tiên.

Tên lính cười khà khà - "Bởi thấy hai ngươi chướng mắt nhau nên mới phải trói với nhau, giảm bớt khả năng phối hợp trốn thoát".

Triệu Mẫn dĩ nhiên cũng không muốn dính chặt với Chu Chỉ Nhược, như vậy chỉ tổ làm hạn chế hành động của nàng. Nếu ra khỏi tai mắt Chu Chỉ Nhược thì ít nhiều liên lạc được với bọn A Đại vào đêm, giờ thì bó tay chịu trói thật, hễ một chút động tĩnh nhỏ, Chu Chỉ Nhược chắc chắn sẽ báo cáo nàng cho coi.

Mà thôi, đợi khi rõ ràng đám trộm cướp này theo ai rồi hẳn tính. Triệu Mẫn ngẫm: Nếu chúng theo Minh Ngọc Trân hoặc Lưu Phúc Thông, ta sẽ giết Dương Hán trước tiên, giải tán đám người này. Còn nếu không có lòng phản nghịch, ta sẽ trao cho Hoàn Giả Đô, để xem xem hắn dùng bọn này vào việc gì, giả sử vẫn chằm chằm vào nội đấu thì ta sẽ thanh trừng gian thần một phen, rồi giao hết binh lực cho tả thừa Cáp Ma Ngốc.

"Thật ra tình cảm bọn ta rất tốt đó" - Triệu Mẫn cố níu lấy hy vọng cuối cùng - "Ngươi không thấy dọc đường bọn ta trò chuyện không ngớt mồm à? Đến lúc thương lượng cùng nhau bỏ chạy, điểm danh thấy thiếu hai người, ngươi định giải thích thế nào?".

Tên kia cười nói - "Tình địch mà hòa giải được à? Có quỷ mới tin".

Thế là hai người nặng nỗi niềm riêng bị buộc vào nhau. Đến tận đây, dù vắt óc thăm dò nhưng chẳng ai mò ra được duyên cớ đối phương có mặt ở nơi này.


💬EDITOR

Sơn ngoại thanh sơn là câu thơ xuất phát từ bài thơ Đề Lâm An Để của Lâm Thăng thời Nam Tống. Câu thơ đầy đủ là "Sơn ngoại thanh sơn, lâu ngoại lâu", có nghĩa là "Bên ngoài núi xanh còn có núi xanh khác, bên ngoài lầu cao còn có lầu cao hơn".

Câu này sử dụng làm tiêu đề chương 4 nom na là để chỉ ý vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

×