[MẪN NHƯỢC] KIẾM PHI VẠN NHÂN ĐỊCH • Chương 5

  Chương 5: Giang bạn kiến nguyệt


Trước mắt đang là mùa lũ, thuyền bè lao nhanh khôn xiết, thoáng chốc đã bỏ bến xa tít, đi một mạch về hướng đông.

Tên lính thấy Triệu Chu dung mạo tuyệt diễm, nhân gian hiếm có, không khỏi động lòng thương xót nên chẳng nỡ cho hai người chịu khổ, bèn đưa ra sát mép khoang thuyền, vừa hóng mát vừa ngắm cảnh sông nước. Có điều Triệu Mẫn là người Mông Cổ, chẳng biết bơi, chằm chặp dòng nước lâu sẽ sinh hoảng, cộng thêm hai bên bờ hiểm trở, khó kiếm được một nơi thích hợp thoát hiểm, cảm giác bị chặt đứt đường lui và cận kề tuyệt cảnh cứ trào dâng cuồn cuộn. Nàng thích những cuộc phiêu lưu kịch tính như 'không vào hang cọp, sao bắt được cọp con', nhưng với điều kiện là không có một con cọp khác buộc trên lưng, bởi vì có người đó, nàng không thể không lo đến khả năng lật thuyền, rơi xuống bất kỳ lúc nào.

Trong khoang, hầu hết người vừa trải qua một quãng bôn ba khổ cực, lại thêm đói khát, đã rã rời say giấc, chỉ có Chu Chỉ Nhược tại trong mắt Triệu Mẫn xem ra còn tinh thần ghê gớm, nửa ngày vẫn giữ lưng thẳng tắp vỏn vẹn vì từ chối quá sát gần nàng.

Triệu Mẫn vốn biết tính tình Chu Chỉ Nhược có phần ương ngạnh, vì lẽ đó mà trêu gan nàng mới thành thú vui độc nhất vô nhị. Huống hồ, giờ đây đối phương đang kiềm chế xuất thủ, cơ hội hiếm có, lại đúng lúc gặp gian khó, không bông đùa vài câu thì tẻ nhạt vô cùng. Và cũng tiện đó xem xem, rốt cuộc tâm tính nàng cứng đến mức nào, nếu có thể làm cho nàng giống như Chu Du trong truyền thuyết, tức hộc máu mà chết thì còn gì bằng, dẫu sao, đều là họ Chu cả.

"Chu Chỉ Nhược" - Triệu Mẫn khẽ mỉm cười, ngữ khí hóm hỉnh gọi - "Người Hán các ngươi có câu 'tu mười năm mới đi cùng thuyềnCâu hoàn chỉnh là "Tu mười năm mới đi cùng thuyền, tu trăm năm mới chung chăn gối". ', có đúng không? Ta và ngươi hữu duyên hai lần cùng thuyền, chẳng phải là kiếp trước chúng ta chí ít có hai mươi năm duyên phận rồi sao?".

Chu Chỉ Nhược không biết nàng lại giở trò gì, chỉ nhíu mày im lặng.

Triệu Mẫn vẫn thao thao bất tuyệt - "Đâu chỉ có vậy, ta và Chu tỷ tỷ còn bị trói cùng nhau, da thịt va chạm, thành hai con châu chấu buộc trên dâyĐây là một câu thành ngữ, hai con châu chấu bị trói chung thì không con nào đơn độc thoát được, ví von hai người đồng cảnh ngộ, nếu chết thì cùng chết, sống thì cùng sống, nên chỉ còn cách đoàn kết giúp nhau, tương tự câu "Cùng hội cùng thuyền". , ta thấy ít nhất phải năm mươi năm cảm tình lận đó".

"Năm mươi năm, với rất nhiều người đã là một đời rồi. Thế gian này có tình cảm nào bền vững đến cả đời đây? Chu tỷ tỷ nghĩ xem có phải hay không có một khả năng, kiếp trước ta là nam tử..."

"Ngươi lại vớ vẩn cái gì?" - Chu Chỉ Nhược nghe nàng càng nói càng quá đáng, không khỏi tím gan tím ruột, cuối cùng buộc miệng chặn họng nàng tiếp tục ăn bậy nói càn.

"Đừng vội ngượng nha, ngộ nhỡ ta nói là cha con thì sao?" - Đoạn, Triệu Mẫn ngửa đầu cười ha hả, rồi hai quả đầu đập "binh" một tiếng, Triệu Mẫn liền rên "á" vì đau.

Chu Chỉ Nhược cho rằng nàng đang cố khiêu khích. Còn Triệu Mẫn thì đoan chắc tiên đoán của mình trong lòng, bởi người kia đã mặt sưng mày sỉa, có điều cuối cùng chỉ hít một hơi sâu, ngữ điệu lạnh nhạt - "Ta không muốn tranh cãi với yêu nữ nhà ngươi, ngươi tự lo lấy thân đi".

"Chao ôi!" - Triệu Mẫn lại cố tình thở dài - "Chu đại chưởng môn xuất thân danh môn, võ công cái thế, bị trói cùng tiểu Thát Tử như ta quả là nhục nhã mà, không biết tính chịu khổ đến bao giờ mới chịu bứt đứt cái dây này đây. Chả nhẽ là muốn đợi tới khi gặp Dương Hán sao?".

"Dương Hán? Thì ra trước đó ngươi nói Dương đại hiệp là hắn. Hắn ở đất Thục có chút tiếng tăm, thật không ngờ hắn làm ra những chuyện này" - Chu Chỉ Nhược nghiêm túc nói.

Triệu Mẫn nghe vậy, bèn nhíu mày - "Ngươi thật sự không biết?".

"Ta chỉ cầu tu tâm dưỡng tính. Nếu muốn võ học đại thành, tất nhiên là phải loại hết yêu hận tình thù, nộ oán điên si. Nay ta gặp kẻ thù lớn nhất đời ta là ngươi, ta đã không quan tâm nữa rồi, vậy cớ gì ta phải quan tâm thủ lĩnh của bọn chúng là ai? Trái lại, Triệu cô nương dường như điều tra rất kỹ, chắc là đến đây để gặp Dương đại hiệp".

"Phải thì sao, mà không phải thì sao? Chu tỷ tỷ sẽ làm thế nào?".

"Con gái của Nhữ Dương Vương tất nhiên muốn gặp ai thì gặp, ta nào dám can thiệp chuyện triều đình?" - Chu Chỉ Nhược vẫn buông lời lạnh nhạt - "Nguyện ý chịu khổ ở chỗ này, chắc là Quận chúa muốn quan sát khốn quẫn của dân tình chăng?".

Triệu Mẫn liền bật cười - "Nghe Chu chưởng môn nói vậy, ta hổ thẹn quá. Quả thực là quận chúa triều đình nên thường xuyên quan tâm dân tình mới phải, nhưng ta lại quen thói lêu lỏng, không có nửa lòng từ bi, hơn nữa năm xưa bỏ nhà khiến cho phụ thân tức giận, từ mặt, đã không còn là quận chúa nữa rồi! Chuyến này của ta chỉ vì Chu chưởng môn mà đến, từ đầu chí cuối, muốn gặp chỉ có Chu chưởng môn mà thôi".

Chu Chỉ Nhược khinh miệt - "Hừ, ngươi gặp ta làm gì?".

"Tất nhiên là vì Vũ Mục Di Thư rồi, còn có thể vì thương nhớ mỹ nhân nữa sao?" - Triệu Mẫn cố dùng giọng điệu vừa ngây thơ vừa tủi thân, nghiêng đầu, kề sát sau tai Chu Chỉ Nhược trêu ghẹo - "Có được Vũ Mục Di Thư thì ta mới hòa giải được với cha, mới có thể trở lại làm quận chúa vinh hoa phú quý được. Vậy nên, Chu tỷ tỷ, rũ lòng thương xót nhé? Hai ta cùng hưởng vinh hoa, sẽ không quên nhau đâu".

Chu Chỉ Nhược hiển nhiên biết những cử chỉ thân mật của Triệu Mẫn là đang cố chọc tức mình, nhưng đều là nữ tử, nếu chỉ vì thế mà nổi cáu thì càng thêm kỳ quặc, giống như thật sự bị trêu hoa ghẹo nguyệt vậy, nàng buộc lòng phải mắt điếc tai ngơ, song không khỏi khó chịu, dẫu sao, thứ khí ấm áp tuôn theo hoa ngôn xảo ngữ của Triệu Mẫn phả vô tai có kích thích dây thần kinh của nàng đi chăng nữa thì cũng quá đỗi thường tình.

"E là Triệu cô nương chỉ còn cách móc mắt ta dâng hiến cho phụ thân ngươi rồi" - Chu Chỉ Nhược cắn răng hòng nhẫn chịu cảm giác lạ làm da đầu tê rần, nhưng âm thanh mất đi vài phần thanh thoát - "Ta không nhớ gì cả, chỉ có đôi mắt này đã từng xem qua cuốn binh thư kia".

"Máu me quá, Chu tỷ tỷ. Ta đã nói rồi, 'ta thấy cũng thươngĐây là câu mà Triệu Mẫn nói trong tiểu thuyết gốc khi Trương Vô Kỵ đến cứu Chu Chỉ Nhược ra khỏi Vạn An Tự. Câu đầy đủ là: Cô nương này hoa nhường nguyệt thẹn, ta thấy cũng thương. ', sao có thể tàn nhẫn với Chu tỷ tỷ thế được? - Triệu Mẫn vẫn dịu giọng - "Ngươi tạm thời không muốn ban cho ta ân huệ này, ta cũng không vội, dù sao ngươi không đi, ta cũng không đi, chúng ta cứ từ từ mà dây dưa nhau nhé".

Chu Chỉ Nhược không muốn trả lời, Triệu Mẫn lại đột nhiên toàn thân thả lỏng, cả người ngả về sau, đem tất cả trọng lượng đặt lên lưng nọ.

"Ngươi làm gì!" - Chu Chỉ Nhược muốn nhích thân kháng cự, nhưng sợi dây kiểu gì cũng níu chặt lấy đôi bên.

Triệu Mẫn bỡn cợt - "Mượn lưng Chu chưởng môn dựa tí thôi mà. Ngươi không chịu được thì dùng nội lực bứt đứt sợi dây đi".

"Ngươi có nội lực Cửu Dương, không phải cũng chọn bó tay chịu trói sao?".

"Ta nói rồi, vì ta muốn quấn quýt lấy ngươi cho tới khi ngươi đọc binh thư cho ta nghe mới thôi" - Dứt lời, Triệu Mẫn bắt đầu ngáp - "Không nói với ngươi nữa, ta muốn ngủ, ngươi có ngủ hay không?".

Chu Chỉ Nhược liền buông lời dữ tợn - "Triệu Mẫn, ngươi cứ thử xem, xem liệu ngươi đánh một giấc này có tỉnh lại được nữa không".

"Ta không có bệnh tật gì, đương nhiên có thể tỉnh" - Nàng ung dung đáp, nghiêng đầu, rồi nhắm nghiền mắt, thể như đã ngủ thiếp đi.

Thực tế thì nàng ngủ rất chập chờn, sau nửa canh giờ đã tỉnh vì thân thuyền lắc mạnh do sóng vỗ. Nhưng nàng vẫn tiếp tục vờ ngủ, âm thầm dồn sự chú ý về phía sau. Hình như Chu Chỉ Nhược đã thư giãn, có lẽ cũng ngủ rồi. Hơi thở dài và nhẹ, lúc đứt quãng lúc tiếp nối, hoàn toàn khớp với phương pháp điều hòa hơi thở khi Trương Vô Kỵ truyền lại nội công Cửu Dương cho Triệu Mẫn, thế là Triệu Mẫn lại loáng thoáng tin lời của Chu Chỉ Nhược nói trước đó, nàng đã bỏ Cửu Âm mà chuyên tâm vào Cửu Dương Công của Nga Mi.

Triệu Mẫn nghĩ thầm: Thôi thôi, chuyện tập võ cỏn con, ta để ý cô ta làm gì? Cô ta có thành thiên hạ đệ nhất cao thủ hay thành phế nhân cũng không quan trọng. Tất nhiên, thành phế nhân là tốt nhất, bớt cho ta một mối đe dọa, mặc dù có hơi đáng tiếc. Chu Chỉ Nhược, có trách thì chỉ trách ngươi cứ cùng ta đối nghịch.

Triệu Mẫn vừa nghĩ vừa lén lút chuyển động cổ tay. Nàng đâu thật sự có ý muốn dựa vào Chu Chỉ Nhược để ngủ, chả là toan để đối phương quen dần với cảm giác bị người quấn quýt, lơ là cảnh giác. Mục đích của nàng chính là lúc này, Triệu Mẫn cắn một cây trâm cài của đối phương, cực kỳ kiên nhẫn rút ra từng chút một, sau thì nhả ra, để nó rơi tự do xuống lòng bàn tay đang giơ sẵn của mình.

Cả quá trình, Chu Chỉ Nhược không hề hay biết. Triệu Mẫn thầm thở phào, nắm chặt cây trâm trong lòng tay, sau chợt nảy lên ý nghĩ tinh nghịch: Hay lắm, tiểu chưởng môn nhà ngươi giờ lại bị ta hạ một bậcTức là cây trâm cài thể hiện cấp bậc tu hành trong phái, Triệu Mẫn rút mất một cây nên xem như đã hạ một bậc tu hành của Chu Chỉ Nhược. .

Triệu Mẫn tiếp tục ngủ, thi thoảng mơ màng tỉnh vài lần, mãi đến khi thức hẳn thì đã chập choạng tối. Mặt sông đen như mực, không có lấy một bóng trăng, tiếng ngáy của những người trong khoang nối nhau liên tiếp, thế mà càng lộ ra trời đất này tịch liêu, hiu quạnh.

Hôm nay lại là một ngày không nước nôi không lương thực, nàng khó chịu vô cùng. Sau khi ngủ đủ giấc, đầu óc minh mẫn, cảm giác khó chịu càng tăng lên gấp bội.

Mặc khác, cứ ngồi im như thế chỉ tổ khiến thời gian dai dẳng. Trong cơn buồn chán, nàng chẳng thiết làm gì hơn ngoài quấy rầy người đằng sau. Dường như mối hứng thú lạ kỳ giữa nàng và Chu Chỉ Nhược chưa bao giờ là phai nhạt.

"Chu Chỉ Nhược, Chu Chỉ Nhược, ngươi đang ngủ à?" - Triệu Mẫn kêu hai tiếng. Lần này nhận được đáp án cực nhanh.

"Xem ra Triệu cô nương cũng đã thức" - Âm thanh từ phía sau phiêu diêu tới, trong khoảnh khắc, Triệu Mẫn như thấy được niềm an ủi.

"Ừ, xem ra ta thức còn sớm hơn ngươi".

"Cũng không sớm lắm".

Cuộc đối thoại trôi chảy đến bất ngờ, Triệu Mẫn đoán chắc Chu Chỉ Nhược đã nhàm nhán cực độ mới hòa nhã tiếp chuyện như thế.

"Chúng ta bây giờ đến đâu rồi? Có phải đã ra khỏi Tứ Xuyên rồi không?".

"Không biết. Nhưng chắc chắn không có nhanh như vậy".

"Ôi..." - Triệu Mẫn bỗng thở dài - "Có đôi khi ta nghĩ, hai người chúng ta dẫu cứ trời không chịu đất, đất không chịu trời thế này, nhưng thực chất vẫn có chút duyên phận. Từ lâu chúng ta đã chạm mặt, thậm chí sớm hơn cả khi gặp lại Trương Vô Kỵ lúc lớn. Ngươi nói xem tương lai chúng ta có thể nắm tay làm hòa không?".

"Ta không làm bạn với người Mông Cổ" - Chu Chỉ Nhược tỏ thái độ quyết liệt.

"Lời tuy nói vậy, nhưng Chu cô nương thật sự cương trực như vậy sao? Năm xưa phái Nga Mi và Ma Giáo không đội trời chung, vậy mà chưởng môn Nga Mi đây còn suýt thành phu nhân của giáo chủ Minh Giáo?" - Triệu Mẫn giật mình ngộ ra - "Ối trời, vậy thì ngươi còn phải cảm ơn ta nữa đó, nếu không phải ta mặt dày mày dạn phá rối, Chu chưởng môn chẳng phải đã mất đi khí tiết rồi sao?".

"Chuyện này ta không có gì để nói, chỉ trách bản thân lúc đó trái lời tiên sư" - Chu Chỉ Nhược hờ hững đáp - "Chính vì thế, ta tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm tương tự, cả đời này cũng không còn tạp niệm nào khác, chỉ cầu hoàn thành di nguyện của sư phụ: Một, đánh đuổi giặc Thát; hai, rạng danh Nga Mi".

Triệu Mẫn nghĩ thầm: Hôm nay cô ta có thể bình tĩnh kể ra những thứ này, lẽ nào đã thật sự xuất gia, đoạn tuyệt tục duyên rồi sao?

"Đánh đuổi giặc Thát cũng phải có mưu lược, thí dụ như, phải đuổi giặc Thát này trước, hay giặc Thát kia trước? Chúng ta không thể chỉ nhăm nhe nhau mãi mà quên những kẻ địch khác còn tồn tại nha".

"Đều là địch, có gì khác biệt?".

"Bị người khác ngư ông đắc lợi thì không đáng đâu" - Tuy lòng biết rõ chiêu hàng Chu Chỉ Nhược là điều không thể, chỉ vì rảnh rỗi mới ấm đầu khuyên một phen, nhưng lời này của nàng đầy đủ chân thành - "Phương Quốc Trân và Trương Sĩ Thành đã hàng rồi phản mấy lần, người Hán hay người Mông Cổ bọn ta đều thế, ai mà chả biết lòng dạ bọn chúng chứ? Nhưng lúc cần lôi kéo thì lôi kéo, sống ở loạn thế, xương cốt sắt đá luôn khó chống đỡ một mình, biết mềm dẻo xoay xở mới làm nên chuyện".

"Việc giữa nghĩa quân, người võ lâm bọn ta không can thiệp thì nói gì đến cứng mềm? Nếu có quân Nguyên, cần chúng ta xuất lực đi đánh, vậy thì đánh thôi".

Nghe xong, Triệu Mẫn liền biết Chu Chỉ Nhược lại đang giả vờ ngu ngốc, nếu thật cần xuất lực liền xuất lực thì sao lục đại phái không toàn lực ủng hộ Lưu Phúc Thông bắc phạt? Có điều chưa phải thời thích hợp vạch trần điểm này, sẽ dễ lộ bản thân đã quay về phe Nguyên, nàng chỉ muốn nhắc nhở đối phương, khi cần thiết, người Mông Cổ cũng là lựa chọn không tồi.

Nhưng rồi sau đó, Triệu Mẫn chợt nhận ra Chu Chỉ Nhược không phải người đần độn, chả qua là đối phương chẳng dễ dàng nhượng bộ nếu chưa tới lúc cần thiết thôi. Mà suy cho cùng, có lẽ sẽ không bao giờ đến thời điểm cần thiết đó để tiếp cận người Mông Cổ, mục tiêu là thủ vững vị trí trong giang hồ thì đâu nhất quyết phải mạo hiểm quá làm gì.

"Thôi vậy, không nhắc mấy chuyện chính sự rối ren nữa, hay là kể chuyện về hai kẻ lưu lạc chân trời như chúng ta đi. Năm đó hai ta ghen ghét đến đầu rơi máu chảy, giờ nghĩ lại cũng thấy thật mù quáng. Kỳ thực, bất kể Trương Vô Kỵ chọn ai trong chúng ta, lòng hắn vẫn luôn dành một chỗ cho Tiểu Chiêu trú ngụ. Không giống với tiếc nuối hay hoài niệm khi lựa chọn giữa ta và ngươi, hắn đối với Tiểu Chiêu là thật lòng thật dạ giữ lại một phần tâm ý cùng người ta kết nghĩa phu thê".

Chu Chỉ Nhược nghe thế thì hết sức hớn hở bắt lấy cơ hội hạ bệ Triệu Mẫn - "Tiểu Chiêu là con gái của Tử Sam Long Vương, nay lại là giáo chủ của Tổng đà Minh Giáo, nếu vẫn bằng lòng cam chịu phận nha hoàn vì Trương Vô Kỵ thì dù ngươi có là quận chúa, e cũng không giữ được".

"Cũng đừng 'nếu' với 'e' nữa, chuyện sớm muộn thôi. Ngươi không biết đâu, đến giờ cô ta vẫn còn tự tay may áo, giày cho Trương Vô Kỵ, còn gửi kèm cả thư tình. Nếu cô ta có lòng như vậy, lẽ nào cả đời không tìm được cơ hội quay về Trung Nguyên? Ngươi cũng đừng chê cười ta không giữ được hắn, đổi lại là chưởng môn Nga Mi như ngươi, chắc gì đã giữ được".

Chu Chỉ Nhược trầm ngâm một lát, thở dài nói - "Cô nương kia thật sự có thể tự hạ mình đến cực thấp, ta đúng là làm không được".

"Ta cũng không làm được..." - Triệu Mẫn nói - "Nếu là đấu trí đấu dũng thì thôi, còn nếu so ai giỏi chăm bẵm, hầu hạ hơn thì ta không am hiểu, cũng không cam lòng. Sách lược của tiểu nha đầu kia tương đối cao minh đấy, biết né tránh thế mạnh của ta và ngươi, dùng phương pháp 'mưa dầm thấm lâu' bù đắp, nếu không phải vì Đại Ỷ Ty đi Ba Tư thì hiện giờ giữa mấy người chúng ta còn chưa biết ra sao đâu".

Chu Chỉ Nhược nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu, thế là lắc đầu.

Triệu Mẫn tiếp tục nói - "Người đó thâm hiểm xảo quyệt, là một tay chuyên gây sóng gió. Rõ ràng là chuyện của hai mẹ con cô ta lại lôi kéo mọi người lên thuyền. Kết quả, đến giờ Trương Vô Kỵ vẫn còn cho rằng cô ta hy sinh thân mình để cứu chúng ta".

Nhắc tới chuyện này, lòng cả hai đều trào lên một nỗi không phục.

Ban đầu ở trên thuyền, câu nói của Tiểu Chiêu dùng để dỗi Triệu Mẫn 'Gia phụ mai danh ẩn tính, không đáng để Quận chúa phải bận lòng. Chẳng lẽ Quận chúa lại định chặt vài ngón tay của tiểu nhân để ép tiểu nhân phải bộc lộ võ công ra hay sao?', có ẩn ý muốn mời Chu Chỉ Nhược cùng cô ta kết mối thù chung, Chu Chỉ Nhược làm sao nghe không hiểu, cũng từ lúc đó, nàng nhận thấy người này tuyệt đối không phải tiểu nha hoàn đơn giản. Lại nói, quan hệ giữa nàng và Triệu Mẫn vốn kém đến mức chẳng cần ai châm ngòi.

"Tiểu Chiêu xác thực tâm cơ sâu xa, khó lường" - Chu Chỉ Nhược cũng đồng tình với Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn nghe xong, đáy lòng dội lên một hơi ấm áp, vui sướng vì đạt được đồng thuận và thỏa mãn do vừa cấu kết thành công với nàng làm việc gian, bỗng thấy Chu Chỉ Nhược lại thuận mắt không ít, thế là gật gù cảm khái - "Thật ra ta vẫn thích ngươi hơn. Bại bởi những kẻ khác ta sẽ không cam lòng, tất nhiên, bại bởi ngươi ta cũng không cam lòng, chỉ là hơi có tí ti miễn cưỡng chấp nhận".

"Ngươi thích ta làm gì!" - Chu Chỉ Nhược thật sự không chịu được mấy lời vô lý vô cứ, vội bày ra bộ mặt ngang ngược, phản bác.

"Cái 'thích' này còn không phải là cái 'thích' kia, ngươi nghĩ lung tung gì rồi?" - Triệu Mẫn thầm mắng Chu Chỉ Nhược tính khí thất thường - "Ta cảm thấy ngươi so với Tiểu Chiêu và Ân Ly càng đáng để ta tán thưởng hơn một chút, cũng chỉ một chút thôi".

"Ta lại không nói là loại 'thích' nào, nhưng bất kể là loại nào thì ngươi cũng không được nhằm vào ta!".

Trong lời nói nàng đầy ý chán ghét, Triệu Mẫn càng không để nàng được như ý, thế là nghiêng mặt, cắn từng câu từng chữ.

"Chu Chỉ Nhược, nhưng mà ta thích ngươi lắm lắm! Khắp thiên hạ, ta thích nhất là ngươi! Ngươi cấm được ta sao?".

Suy cho cùng, da mặt Chu Chỉ Nhược thuộc hàng mỏng manh, nàng chỉ đành cắn môi, không thèm tiếp tục. Triệu Mẫn hả hê trong bụng, cười một tràng ngọt ngào như làn sóng thanh trong lan khắp mặt sông rộng lớn. Tên lính bị nàng đánh thức, hậm hực quát lên - "Cười cái gì? Ồn chết đi được! Nếu còn ồn ào không ngủ thì ta ném cả hai ngươi xuống sông!".

"Không liên quan tới ta! Sao phải kéo ta theo" - Chu Chỉ Nhược lập tức phản bác.

"Không phải ngươi nói chuyện với ả thì ả cười cho ai nghe?" - Tên lính bị cự nự nên càng hung hăng hơn.

Chu Chỉ Nhược uất không nên lời, như trăm mối oan dồn vào một thân nhưng buộc phải kìm nén. Triệu Mẫn thấy nàng không lên tiếng càng muốn cười cợt thêm rồi, nhưng lúc này chỉ nên nuốt ngược hứng thú đó xuống, dù cho vì thế mà bụng hơi nhoi nhói.

Thật ra vừa nãy là nàng cố ý cười lớn để đám người A Đại biết được nàng đang ở trên thuyền nào, vị trí nào.

"Chu tỷ tỷ, ngươi có ghét ta thì bây giờ cũng là có họa cùng chịu rồi, thậm chí là cùng sinh cùng tử nha" - Triệu Mẫn lấy hơi, lại cố ý trêu ghẹo.

"Còn không im miệng?" - Tên lính nghe thấy tiếng liền quát lớn, vậy là kẻ bị đối xử vô lễ lại chỉ biết âm thầm ôm một bụng tức đã đổi thành Triệu Mẫn. Trước mắt, nàng buộc phải tạm thời nhịn nhục, muốn thành đại sự cần biết mềm nắn, rắn buông.

Mà Chu Chỉ Nhược đâu buông tha cơ hội này, nàng quay ra sau cười khẩy một tiếng.

Nửa đêm, Triệu Chu vẫn chìm trong cơn mê chợp chờn. Vì không muốn tựa sát đằng sau, Chu Chỉ Nhược ngồi xếp chân, thân ưỡn ra trước suốt hàng giờ liền. Nhưng điều này lại tiện cho Triệu Mẫn, nàng có thể duỗi thẳng cẳng chân, ngả ngửa lên người đối phương mà ngủ. Chu Chỉ Nhược phát hiện mình bị thiệt thòi bèn bực bội huých cùi chỏ lên hông Triệu Mẫn. Triệu Mẫn nhờ có nội lực Cửu Dương, chẳng thấy đau, nhưng bị quấy cho tỉnh thì không dễ chịu gì cho cam, quyết ăn miếng trả miếng bằng cách y như vậy. Nhưng lực bật lại khiến nàng lấy làm lạ, như có như không lại dường như liên tục chẳng dứt. Triệu Mẫn nhất thời nghi vấn, là Chu Chỉ Nhược thật không còn nội lực hay đã đạt tới cảnh giới thâm sâu khó lường, hay là chính mình ảo giác. Nàng định huých thêm cái nữa nhằm xác thực thì chợt nghe đối phương châm biếm - "Còn bày trò so đo con nít, nực cười!".

"Không phải vì ngươi gây chuyện trước sao?" - Triệu Mẫn tuy chiếm lý nhưng Chu Chỉ Nhược đã nói vậy, nàng sao còn mặt dày thử nữa.

Sáng hôm sau, Triệu Mẫn quen dần với đói khát, ngoại trừ đầu óc hơi choáng thì mọi thứ vẫn ổn. Mà Chu Chỉ Nhược là đệ tử Nga Mi, trong quá trình tu tập võ học chính thống sẽ nhịn ăn bất kỳ mấy hôm, kiên trì thêm hai ngày với nàng là chuyện nhỏ. Nhân lúc Triệu Mẫn không còn sức để quấy rầy, nàng đã có thể tập trung luyện Nga Mi Cửu Dương Công, đạt tới độ "hồn không phóng túng, thần không xa rời".

"Nội công Cửu Âm của ngươi cũng không tệ mà, bỏ đi rồi luyện lại Cửu Dương Công không hoàn chỉnh, chẳng thấy oan uổng lắm sao? - Triệu Mẫn lại ngứa mồm hỏi.

"Tiên sư truyền lại cho ta không nhiều, nếu ta hủy luôn Nga Mi Cửu Dương Công này thì mới là oan uổng".

Nhắc tới Diệt Tuyệt sư thái, trong lời của Chu Chỉ Nhược tự nhiên sẽ mang mấy phần phẫn hận, nhưng nàng nói cũng là thật, nàng không nỡ hủy đi Cửu Dương Công do sư phụ đích thân truyền thụ.

Nàng là đệ tử duy nhất được truyền nội công trấn phái khi chưa đến tuổi, những kẻ khác chí ít phải đợi đến lúc trưởng thành, tâm tính và tư chất vững vàng, vậy nên Diệt Tuyệt đã căn dặn nàng không được kể cho Đinh Mẫn Quân biết, bởi Đinh Mẫn Quân đã ba mươi mà sư phụ chỉ truyền thụ một ít tâm pháp. Đó là vì Diệt Tuyệt vừa mất Kỷ Hiểu Phù mà đau lòng, suy tính mấy ngày mới quyết định như thế, bởi Đình Mẫn Quân là người thể hiện tích cực nhất trong chúng đệ tử lúc bấy giờ, thích hợp để kế nhiệm.

Trên dưới Nga Mi đều nhìn ra được Diệt Tuyệt luôn có ý yêu chiều Chu Chỉ Nhược, hầu hết cho rằng yêu thương đó xuất phát từ lòng mến trẻ, nhờ vậy, dù cho có đố kỵ như Đinh Mẫn Quân thì ngay từ thuở đầu cũng không sinh lòng đối chọi gay gắt, trái lại cảm thấy nàng thông minh, ngoan ngoãn, chăm sóc nàng rất nhiều. Chỉ có bản thân nàng rõ, sư phụ đối với nàng thiên vị nhiều hơn những gì được trông thấy, cũng nhiều hơn những gì mà năm xưa nàng cảm nhận.

Từ khi bị Trương Vô Kỵ tổn thương một lần, Chu Chỉ Nhược mới chân chính hiểu được, thiên vị là thứ xưa nay không bao giờ dễ dàng có được, càng không liên quan đến thiên phú, bởi vậy nỗi nhớ tiên sư chỉ sâu hơn từng ngày, những hẹp hòi và cố chấp của tiên sư mang đến tổn thương sớm nhỏ bé đến mức không đáng nhắc lại, kể cả những lời thề độc mà tiên sư bức ép, hiện giờ trong mắt nàng đã có vài phần lý lẽ, Trương Vô Kỵ quả thực không phải là lương duyên của nàng, sớm biết hắn đa tình nhưng vẫn chấp mê bất ngộ, tiên sư đã nhìn thấu từ lâu. Sau khi hờn oán vốn ít ỏi biến mất không dấu vết, đại hỏa ở Vạn An Tự với Chu Chỉ Nhược chính là nỗi đau thuần túy không thể chữa lành, tất cả những gì sư phụ để lại, nàng dĩ nhiên phải càng trân trọng. Trương Tam Phong cũng cảm động trước lòng hiếu thuận đó, thế là vui vẻ với đề nghị ba nhà cùng nhau hoàn chỉnh Cửu Dương Công, hơn nữa, đây là thời cơ thích hợp.

"Đáng tiếc ta chỉ có Phạm Dao là nửa danh sư phụ, đời này khó mà cảm được tình cảm thầy trò".

Triệu Mẫn ăn hơn nói kém, nàng có cha và ca yêu thương, chưa bao giờ nghĩ sư phụ có gì đáng quý. Đối với "Khổ Đầu Đà", nàng vốn chỉ xem là bằng hữu, nay nhớ tới người từng đồng hành cũng từng phản bội mình, rồi cũng chính mình hạ lệnh đánh gãy tay chân hắn, tâm tình chỉ rối rắm hơn.

"Không cần ngươi cảm!" - Chu Chỉ Nhược bị nhắm trúng chỗ đau, mắt ầng ậng hơi nước, giống như mặt sông đang mưa lúc này, cô quạnh và mông lung. Mùi tanh nồng của nước sông xộc lên trong mưa khiến Chu Chỉ Nhược không khỏi nhớ lời tiên sư hay bảo: Cỏ cây không kinh qua sương tuyết, sức sống không lâu bền, người không kinh qua bể khổ ắt đức tuệ không thành. 

Nhất thời bi thương lại chồng chất bi thương.

Triệu Mẫn nghĩ: Chẳng biết cô ta càng hận ta cướp hôn hơn hay hận ta bắt giam sư phụ cô ta hơn, nhưng ngăn cách giữa ta và cô ta vẫn còn đó mối thù không đội trời chung. Chu Chỉ Nhược này xác thực là nhân vật kiệt xuất, tương lai vô hạn, không thể giao du với một nữ tử như thế đúng là đáng tiếc, song cơ hội để hòa giải dường như đã vô vọng, vậy nên, loại bỏ mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng, những điều trên vẫn không trở ngại Triệu Mẫn đến đêm lại tiếp tục tựa lưng Chu Chỉ Nhược đánh một giấc ngon lành, buồn chán thì đấu võ mồm. Hễ nhắc tới sự cao tay của Tiểu Chiêu và lưỡng lự của Trương Vô Kỵ, tâm ác như tìm thấy đồng bọn. Thậm chí khi phiếm đến những môn phái lấy nam nhân làm chủ mà điển hình là Võ Đang, vừa khao khát nữ nhân lại vừa khinh nữ nhân từ tận đáy lòng, Chu Chỉ Nhược tán đồng khôn xiết. Cả hai còn thuận thế phát tiết bực tức đối với phát biểu "bốn nữ cùng gả" của Tạ Tốn. Chả ai sợ sẽ có ngày đối phương kể ra những lời này, trong mắt võ lâm, Triệu Mẫn đã đủ thậm tệ, còn Chu Chỉ Nhược thì biết Triệu Mẫn có tố cáo nàng cũng chẳng ai tin.




Ngày thứ ba, đoàn thuyền ngừng lại, nhưng chỉ thả neo chứ không có ý cập bờ. Triệu Mẫn nghiêng đầu nhìn, thấy một đoàn thuyền khác trên sông, thuyền chỉ huy của đôi bên cập vào nhau để trao đổi, chẳng mấy chốc đã thấy người bên kia lần lượt nhảy lên đoàn thuyền này, bắt đầu ra vào các khoang.

Thuyền của Triệu Chu cũng nhanh chóng có người tới, được tên lính trên thuyền theo sát. Đó là một nam tử ăn mặc như văn nhân, đến để điểm danh, đối chiếu sổ quân.

Triệu Mẫn thấy tên lính liền vội vàng chào hỏi - "Đại ca, lại tính đưa bọn ta đi đâu vậy?".

"Sắp tới bến Trừng Giang rồi" - Tên lính lại khoanh tay chăm chăm vô sổ sách, muốn tranh thủ học thêm mấy chữ nên chỉ đáp hời hợt.

"Trừng Giang ở đâu vậy?" - Triệu Mẫn hỏi.

Lúc này nghe thấy chung quanh xì xào: "Vậy là tính đưa ta đến Trùng Khánh đấy", "Ôi, cập bờ là tốt rồi, thuyền này ngồi thêm tí nữa thì sống không bằng chết", "Xa quá, về thế nào được?".

Giọng Tứ Xuyên cũng không khó hiểu, Triệu Mẫn tức thì bắt lấy hai từ "Trùng Khánh" làm mấu chốt, xem ra là muốn gặp Hoàn Giả Đô, Triệu Mẫn đoán. Nàng đối lưng nên không cách nào nhận ra khi nghe địa danh đấy, Chu Chỉ Nhược đã lập tức ngước mắt.

Đám thường dân đói khát thấy thuyền sáp bờ bèn nhốn nháo đòi ăn, tên lính xua tay - "Vội cái gì, Dương đại hiệp tới rồi, đợi thuyền của vị đại nhân khác cũng tới, hai bên bàn bạc xong xuôi thì ai nấy đều được ăn ngon. Đến lúc đó mọi người kéo nhau vô trấn, bảo đảm no nê!".

"Sắp chết đói tới nơi rồi, bao giờ mới bàn xong?".

"Tất nhiên phải đợi sau tiệc tối, các đại nhân đều ở trên bàn rượu nghị sự".

Vậy là một tràng la ó nhức óc, tên lính nóng tính quát - "Ồn cái gì? Ai cũng đói cả thôi!".

Triệu Mẫn thấy trời gần đen nhẻm bèn áng chừng chẳng bao lâu sẽ khai tiệc. Nàng nghĩ, mặc kệ Chu Chỉ Nhược đến đây vì cái gì, chỉ cần có người này bên cạnh thì sẽ là mối đe dọa với ta, trước mắt cần xử lý ngay lập tức.

Thế là nàng chọn dứt lúc này, ngón tay phát lực, đem cây trâm trước đó làm ám khí phóng ra, cắm phập vào vai trái của tên hôm qua mắng mình. Nhưng bất ngờ thay, bay ra cùng cây trâm còn có một que nan cắm vào vai phải của hắn, que nan kia chắc chắn là từ cây quạt của nàng bẻ ra.

Tên lính thét lên rồi lập tức quỵ xuống, một tên cầm đao khác vội nhào tới quan sát, rút ra hai cây ám khí, quát bốn phía - "Đây là sao? Là ai!".

Trong khoang lập tức hỗn loạn, tên lính kia thoáng chốc bừng tỉnh, chòng chọc vào Triệu Chu hai người, nhưng nghe hai người đồng thanh hô - "Là cô ta!". 

Triệu Mẫn rất muốn quay đầu nhìn xem Chu Chỉ Nhược để hiểu rốt cuộc tình hình thế nào, nhất định là nàng ta phóng que nan, nhưng bị trói chặt thế này chả động đậy gì được.

Tên lính đến trước mặt cả hai, lắc đầu liên tục, nói - "Không ngờ hai ngươi thù địch đến mức vu tội cho nhau! Đúng là không nên trói cùng nhau. Nói! Rốt cuộc là ai làm?".

"Cô ta làm, cái người này chính là âm hiểm, ác độc như thế!" - Triệu Mẫn tố, mặt đầy phẫn nộ và quyết liệt - "Hơn nữa ám khí ném chuẩn như vậy, ngoài đệ tử Nga Mi thì còn ai vào đây nữa?".

"Này, ả yêu nữ này xưa nay tàn bạo, vô tình, không biết hại bao nhiêu người" - Chu Chỉ Nhược lắc đầu, trông có vẻ hiền lành, vô tội - "Nếu ta có võ công giỏi hơn cô ta đã sớm trừ gian diệt bạo rồi".

"Hai ả oan gia này!" - Tên lính nghe song phương ai cũng lý do lý trấu, vô cùng giận dữ, chả buồn truy tra chân tướng gì sất, vả cũng không phải là quan xử án - "Chắc chắn là có một đứa nói láo, ta chọn một đứa ném liền xuống sông luôn cho xong".

Triệu Mẫn tức thì giật mình, thầm nghĩ: Tên thiểu năng này sao không nói lý lẽ mà cẩu thả hành sự vậy chứ? Nàng không biết bơi, lại thêm vì đói khát mà trong tình trạng mệt mỏi, nước sông chảy xiết, nếu bị ném xuống, dù đám người A Đại có đến cứu cũng chưa chắc kịp. Giả như tên này thật sự chọn nàng, nàng chỉ còn cách bại lộ võ công rời đi, vì nhỡ kinh động đến Dương Hán và Hoàn Giả Đô, tối nay chúng không ở đây bày tiệc nữa thì há mấy ngày qua chịu khổ là công cốc hết sao? Ở nơi lạ nước lạ cái, nàng biết đào đâu ra tung tích chúng gặp nhau lần nữa?

Triệu Mẫn thấy tên kia nở nụ cười lạnh đầy thích thú, bèn đánh liều một phen, dùng phép phản ngược - "Ngươi muốn thì cứ ném, dù sao ta làm việc ngay thẳng, không trái lương tâm, ông trời tự nhiên sẽ không để ta chết đuối".

Chu Chỉ Nhược cúi đầu, im lặng chốc lát rồi run rẩy mở lời - "Ngươi đừng ném ta, ta không biết bơi... Nếu muốn vu oan cho ta thì thà cứ đâm ta một nhát đi".

Tên kia ngửa mặt cười to, cởi sợi dây trói giữa cả hai rồi buộc riêng từng người. Hắn ngồi xổm xuống, nhởn nhơ tự đắc nhìn Triệu Mẫn rồi lại đánh mắt về Chu Chỉ Nhược, vươn ra một ngón tay giữa cả hai, đảo ngang đảo dọc.

"Ta muốn ném... NGƯƠI!".

Cuối cùng ngón tay dừng ngay trước Chu Chỉ Nhược, chỉ kịp thấy da mặt nàng tái mét, liên tục phản kháng - "Không được, ngươi không thể ném ta!", nhưng nàng càng giãy giụa, tên kia càng hăng máu, xách nàng ra đến mép thuyền rồi không một chút thương tiếc đẩy mạnh xuống, nước văng tung tóe lên mặt Triệu Mẫn.

"Vị đại ca này làm tốt lắm! Hay lắm!" - Triệu Mẫn hả hê mà khen ngợi, thậm chí muốn nhảy cẩng lên vỗ tay. Nếu không phải mình còn chính sự, chuyện Chu Chỉ Nhược bị ném xuống sông chắc chắn đủ để nàng cười mười ngày mười đêm.

"Lạ thật, sao không vùng vẫy mà chìm hẳn rồi? Chậc, biết vậy không trói tay chân ả rồi" - Kỳ thực tên kia chả phải rắp tâm muốn dìm chết Chu Chỉ Nhược, chỉ là thấy nàng sợ hãi nên muốn đùa một tí, nào ngờ nàng bị cuốn đi trong tích tắc, mất hết tăm hơi. Tiếc thì tiếc thật, nhưng cũng đành thôi.

Triệu Mẫn nghe xong liền không khỏi ngạc nhiên, lòng nghĩ: Người này sao lại tình nguyện chết đuối cũng không thèm chống cự? Chu Chỉ Nhược ơi Chu Chỉ Nhược, ngươi cũng có ngày hôm nay! Thật vất vả mới từ con gái nhà ngư phủ ven sông Hán Thủy leo lên được vị trí chưởng môn Nga Mi, vậy mà lại... Khoan đã, con gái nhà ngư phủ thì sao không biết bơi!

Nụ cười nàng tắt ngúm, hét to rằng bị mắc câu rồi, lòng lại trở nên bất an hơn cả khi Chu Chỉ Nhược bên cạnh, nhưng dưới tình huống chưa đoán được động cơ của đối phương, Triệu Mẫn đành giữ nguyên kế hoạch, tự an ủi chính mình, ít nhất đã đuổi Chu Chỉ Nhược xa khỏi thân mình.



Trời càng tối, trên sông vọng lên tiếng kèn uy nghiêm, Triệu Mẫn trông xa xa có chiếc thuyền xa hoa, tinh xảo trôi tới, chung quanh còn có nhiều thuyền nhỏ hộ tống, hẳn là Hoàn Giả Đô đã đến. Sau đó, một chiếc thuyền bên này tiếp cận, hai mũi thuyền chạm nhau, một người mang theo vài tùy tùng từ trong khoang bước lên đầu thuyền lớn kia, là đám người Dương Hán.

Triệu Mẫn tạm thời đợi, bữa tiệc bắt đầu một lúc mới là thời cơ thích hợp nhất. Nàng trước tiên dùng nội công bứt đứt dây thừng, tiếp theo trước sự chứng kiến của mọi người, dùng khinh công lướt hai chân từ thuyền này sang thuyền khác, chóng vánh đã dừng chỗ thuyền lớn ấy.

"Ai đó!" - Hộ vệ đồng loạt rút kiếm, chỉ chực lao tới, Triệu Mẫn lại không hề nao núng, xông thẳng vào bữa tiệc, cười tươi rói - "Các vị bá bá, có thể cho tiểu nữ thưởng một chén rượu chăng?".

"Ngươi là ai? Sao dám xông vào đây!" - Hữu thừa vốn thương lượng không mấy suôn sẻ liền lập tức nổi giận, lệnh cho tả hữu vây bắt lấy Triệu Mẫn.

"Tiểu nữ là con gái của Nhữ Dương Vương, Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ, được Khả Hãn đích thân phong cho tước Thiệu Mẫn quận chúa, hoàn toàn là người một nhà, đại nhân không cần kinh hoảng" - Nàng ngạo nghễ mà báo ra danh tính.

"Sao lại là ngươi?" - Hoàn Giả Đô tự thấy không ổn, nhất thời chưa rõ nổi tình hình, chuyện mình và Dương Hán gặp mặt kín kẽ, lại ở giữa sông lớn, người ngoài khó bề tiếp cận, thậm chí còn cấm cả thuyền bè qua lại trước hai ngày, sao con gái của Nhữ Dương Vương lại đột ngột lọt vào đây?

Nhắc tới cũng vì Triệu Mẫn trời sinh dung mạo trác tuyệt, tự mang phong thái vương giả, Hoàn Giả Đô dĩ nhiên đâu ngờ nàng sẽ trà trộn giữa đám nữ đinh bị bắt, nhịn đói nhịn khát bao ngày.

Triệu Mẫn thong dong tìm chỗ ngồi xuống, dang rộng sải tay - "Dù tiểu nữ không mời mà tới, nhưng tuyệt đối chẳng có ác ý. Nếu đại nhân không tin, có thể sai người lục soát, xem có mang theo vũ khí hay không".

"Không cần" - Hoàn Giả Đô rốt cục vẫn muốn giữ thể diện cho con gái Nhữ Dương Vương, nghĩ: Nếu ả đơn độc mà tới, muốn gây bất lợi cho ta thì lo gì không giết được ả?

"Chỉ là không biết Thiệu Mẫn quận chúa đại giá quang lâm, là có điều chi chỉ giáo?".

Triệu Mẫn vốn lo về thân phận, cho rằng mình không mang vật gì làm tin sẽ gặp chút phiền toái, nhưng Hoàn Giả Đô chẳng hề nghi ngờ điểm ấy, còn gì đáng mừng hơn, nhờ vậy mà hắn đã gián tiếp giúp nàng chứng minh thân phận với Dương Hán.

Nàng tự rót rượu, nói - "Tiểu nữ đây, chính là vì diệt quân Khăn đỏ mà đến. Mọi người cứ trò chuyện, việc của tiểu nữ sẽ kể sau".

"Hừ, loạn tặc diệt được hay không, Quận chúa còn phải xem ý của vị Dương đại hiệp này" - Hoàn Giả Đô vừa xắt thịt vừa nói - "Chỉ cần Dương đại hiệp chịu nghe theo, dù đám người Lưu Phúc Thông đồng loạt kéo tới thì ta cũng quyết sống mái".

Dương Hán vái chào Triệu Mẫn, nói - "Chỉ cần lương bổng đầy đủ, các vị đại nhân nói đánh đâu thì đánh đó".

Hoàn Giả Đô bảo - "Ta đây chả có nhiều nhặn gì, tiền đều ở chỗ Cáp Ma Ngốc. Chỉ cần hạ được hắn, ai cũng có tiền cầm".

"Trước trả thù lao, tiền tài đến nơi mới nhận việc" - Dương Hán đáp.

Hoàn Giả Đô đem dao cắm phập lên bàn, bỗng dưng thét như sấm - "Làm xong việc, ngươi muốn bao nhiêu, ta cho bấy nhiêu!".

Triệu Mẫn cười, nhấp rượu. Dưới tay áo dài, nàng lặng lẽ bóp nát ly rượu trong tay, sau dùng ngón giữa kẹp mảnh vỡ lớn nhất, lén rải những mảnh vụn còn lại xuống đất.

Dương Hán không sợ phần uy hiếp này, bình tĩnh nói - "Nếu Hữu thừa lương bổng bèo bọt thì bọn ta trực tiếp tìm Cáp Ma Ngốc thương lượng chẳng phải đã được rồi sao?".

"Dương đại hiệp nói thế, sợ là yến hội hôm nay khó kết thúc êm đẹp rồi" - Hoàn Giả Đô đáp.

Triệu Mẫn biết hai người kia chỉ uy hiếp nhau để mặc cả, hơn phân nửa đối thoại sẽ lên cao giọng rồi đồng thanh cười ha hả. Dương Hán có lẽ muốn đòi thêm hứa hẹn chức tước, còn Hoàn Giả Đô hiển nhiên chẳng phải thật sự thiếu tiền, chỉ là giả vờ để phòng tên kia dùng công phu sư tử ngoạmĐưa ra giá cắt cổ. .

Nàng chỉ tạm thời lắng nghe, nhưng lòng nảy sinh ý định giết Hoàn Giả Đô đã có bảy tám phần, bởi hắn muốn nội đấu trước, chỉ cần Dương Hán có chiều thất vọng, nàng sẽ dễ dàng ra tay. Giết Hoàn Giả Đô, lấy thân phận quận chúa chiêu dụ Dương Hán tìm Cáp Ma Ngốc.

Nhưng rồi, lời nói bạo thiên nghịch địa kia dứt, Dương Hán còn chưa kịp nói năng, càng chưa kịp đợi tiếng cười vang hòa giải thì chợt nghe tiếng nổ lớn, một thanh kiếm từ dưới nước phóng lên, nháy mắt, lóe như quầng trăng xuyên thủng ván thuyền, đâm thẳng Dương Hán - vốn đang còn nguyên tại chỗ, chưa kịp phản ứng gì - từ dưới lên, khiến hắn chết ngay tức khắc.

Hoàn Giả Đô sợ tới mức nhảy dựng, những kẻ khác bao gồm Triệu Mẫn đều kinh hồn bạt vía, lòng nghĩ: Đây là bực kỳ nhân phương nào có thể trốn dưới đáy thuyền tiến hành ám sát hoàn hảo như thế.

"Ngươi... ngươi ngang nhiên sát hại thủ lĩnh bọn ta!" - Một thân tín bên cạnh Dương Hán hoàn hồn xong, lập tức hướng Hoàn Giả Đô giơ nắm đấm - "Thát Tử quả nhiên bạo ngược thành thói, nửa chữ tín nghĩa cũng không thể tin".

"Không phải ta, thật sự không phải ta!" - Hoàn Giả Đô liên tục giải thích - "Ta chỉ muốn dọa hắn mà thôi".

Bấy giờ, các cận vệ nóng lòng hộ chủ, nhất tề xông lên, song phương đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cảnh tượng nháo nhác khó coi vô cùng.

Kế hoạch hay ho bỗng bị phá đám, Triệu Mẫn ngỡ ngàng một lúc. Việc cấp bách nhất là điều chỉnh kế sách, nhưng địch thủ dưới nước không cho nàng thời gian lâu như vậy, nàng trông thấy năm viên tràng hạt theo dòng nước trôi vào khoang thuyền từ lỗ thủng, lăn đến chân nàng, chỉ cần liếc thôi đã biết đó là Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn của Nga Mi.

"Chu Chỉ Nhược!" - Triệu Mẫn nghiến răng mắng một tiếng rồi tức tốc phá tung vách khoang, lao mình xuống sông. Vừa xuống nước, sau lưng liền "ầm ầm" vang dội, lửa bốc ngùn ngụt, vụn gỗ văng tứ tung, chiếc thuyền nổ thành trăm mảnh.

Trên bờ chợt có người hô to - "Mau cứu Hoàn Giả Đô đại nhân!". Còn một số khác lại hô - "Thát Tử giết Dương đại hiệp, cẩu Thát Tử không giữ tín nghĩa!".

Triệu Mẫn bơi được một hồi thì bị nước sông cuồn cuộn cuốn về, thậm chí sặc sụa mấy lần. Lúc này, nàng nghe thấy trên đầu thuyền có người la lớn - "Thát Tử không đáng tin, người Hán theo người Hán, chúng ta tìm Minh Ngọc Trân đi!". Lập tức mấy chiếc thuyền cũng cùng nhau hưởng ứng - "Theo Minh Ngọc Trân đi!", "Theo Minh Ngọc Trân đi!". Thế là toàn bộ thuyền phe Dương Hán đồng loạt nhổ neo, đâm thủng đội thuyền hộ tống Hoàn Giả Đô, chở người theo dòng nước chảy đi xa dần.

"Thì ra Minh Ngọc Trân muốn chiếm đoạt quân của Dương Hán!" - Triệu Mẫn dù bắt được sự tình nhưng trước mắt thân nàng khó bảo toàn, liên tục bị nước cuốn ra xa nên chẳng rỗi chú ý đến hắn nữa, đang tính lớn tiếng gọi bọn người A Đại tới cứu thì bỗng bị túm lấy.

May thay, may thay, có người cứu ta rồi. Triệu Mẫn thở phào, nhưng quay đầu nhìn lại, dấu chu sa đỏ rực dưới ánh đêm khiến nàng tức khắc tái mặt. Là Chu Chỉ Nhược!

Đây không phải cứu nàng, là muốn bắt nàng.

"TA THUA KHÔNG CAM TÂM!" - Triệu Mẫn nói - "Ngươi làm sao có thể ở dưới nước lâu thế được?".

"Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm" - Chu Chỉ Nhược chẳng buồn trả lời. Những kỳ thuật ở quyển thượng của Cửu Âm Chân Kinh như Súc Cốt CôngCông phu làm trật các khớp xương trên cơ thể rồi sắp xếp lại để thu nhỏ hình thể, giống như loài nhím gặp kẻ địch thì cuộn tròn lại, nhờ vậy mà Chu Chỉ Nhược thoát khỏi dây trói. và Bế Khí CôngCông phu nín thở trong thời gian dài. , đương nhiên càng ít người biết càng tốt.

"Lần này lại bị ngươi bắt được, muốn làm gì thì cứ việc nói thẳng đi" - Sự đến nước này, đôi bên chẳng cần vờ vịt chi nữa, Triệu Mẫn gượng qua một đợt sóng liền trực tiếp hỏi.

Chu Chỉ Nhược cười lạnh - "Đừng lo, nhục nhã mà ngươi gây cho ta, ta chưa hoàn trả lại thì tự nhiên sẽ không để ngươi chết dễ dàng được".

"Ngươi vẫn còn ôm hận việc ta cướp hôn lễ sao?" - Triệu Mẫn thở dài - "Thôi được, ta hứa với ngươi, chỉ cần ngươi không giết ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi vãn hồi thể diện trước quần hùng võ lâm".

Chu Chỉ Nhược hiển nhiên không tin, nổi cơn tam bành - "Chuyện đến nước này còn vãn hồi được chi nữa!".

Đoạn, Chu Chỉ Nhược nhanh chóng lôi Triệu Mẫn lên bờ, không đợi đối phương thở lấy hơi liền vận lực phong bế tất cả huyệt đạo cánh tay Triệu Mẫn, sau bóp cổ họng nàng, hơi ra sức thì gãy cổ ngay.

"Ta đã rơi vào tay ngươi rồi, cần gì phải thế?" - Triệu Mẫn yếu ớt nói.

"Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, giao ra đây!".

Triệu Mẫn khẽ giật mình, nhìn gương mặt vì cõng trăng mà khuất tối của Chu Chỉ Nhược, lại lần nữa tức giận do tính toán sai lầm - "Rốt cuộc là ta đánh giá thấp tính nhẫn nại và dã tâm của Chu chưởng môn quá rồi. Vì để giao nộp cho Minh Ngọc Trân phần công trạng này, ngươi lại có thể gió yên biển lặng ở cùng kẻ đầu sỏ đánh gãy tay chân đệ tử nhà ngươi nhiều ngày như vậy. Chu Chỉ Nhược, ngươi thực có bản lĩnh nhịn nhục".

"Như Quận chúa nói, không giữ mình được thì chỉ còn cách chung đụng. Huống hồ, là ta vì Minh Ngọc Trân mà giết Dương Hán sao? Không ai thấy, ngươi cũng không thể tùy tiện giá họa cho ta được. Giờ ta không có kiên nhẫn bàn luận với ngươi những thứ này".

"Ta đâu có mang theo, không tin ngươi cứ soát".

"Ngươi không có, lẽ nào ba thuộc hạ của ngươi cũng không có sao?".

Nàng lại lần nữa giật mình, chẳng ngờ giác quan của người kia nhạy bén kinh hồn.

Kế này không thành, nàng sinh kế khác - "Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao quý thế kia, sao nói cho là cho? Lúc trước Trương Vô Kỵ muốn lấy thuốc của ta còn phải hứa làm cho ta ba chuyện, còn Chu chưởng môn thì ta không dám đòi hỏi nhiều, một chuyện là được".

Chu Chỉ Nhược hoàn toàn không cắn câu của nàng, cự tuyệt - "Triệu Mẫn, ngươi cho rằng ta dễ lừa như Trương Vô Kỵ sao? Người là ngươi đả thương, ngươi vốn nên đền thuốc cho ta!".

"Là bọn chúng muốn ám sát cha ta trước, ta phá mưu, đánh gãy tay chân tặc nhân, rất công bằng!".

"Lần này ta tha cho ngươi, ngươi giao thuốc, cũng rất công bằng" - Chu Chỉ Nhược siết tay chặt hơn.

"Ngươi... Chu Chỉ Nhược, ngươi cho rằng ai cũng nợ ngươi đó sao!" - Đến nước này, Triệu Mẫn mới thật sự thừa nhận, đối phó với Chu Chỉ Nhược khó nhằn hơn với Trương Vô Kỵ gấp trăm lần. Suy cho cùng, Chu Chỉ Nhược là thật sự sẽ bẻ gãy cổ nàng.

Nàng bất đắc dĩ nhắm mắt, ngoái đầu ra sau gọi - "A Đại A Nhị A Tam, giao Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao ra đi!".

Vừa dứt lời, cây lá trên cành lay động, ba bóng người từ trên không đáp xuống, kính cẩn hành lễ - "Chủ nhân!".

Chu Chỉ Nhược tóm Triệu Mẫn đứng dậy để làm lá chắn trước người.

"Đừng có lễ tiết nữa! Không thấy lúc này là lúc nào sao?" - Triệu Mẫn nháy mắt phải, nói - "Đưa cho cô ta đi!".

Cả ba nhìn nhau, rồi A Tam lấy từ trong áo ra một lọ thuốc nhỏ nom hoa hòe vô cùng.

Song, Chu Chỉ Nhược chẳng vươn tay ra nhận, chỉ nâng một tay Triệu Mẫn lên nói - "Ta đây học thức nông cạn, không thông dược lý, thuốc thật thuốc giả đâu phân biệt được, chi bằng đánh gãy tay Quận chúa các ngươi trước, thử xem hiệu quả thế nào?".

Nghe lời này, tay cầm Thất Trùng Thất Hoa Cao của A Tam chợt run.

Triệu Mẫn lập tức hét - "Đưa thuốc thật ra! Chút trò mọn của các ngươi mà đòi gạt Chu chưởng môn nữa sao?".

Vậy là A Đại lấy ra một lọ bình thường hơn cả.

"Lấy thêm nữa đi" - Chu Chỉ Nhược nói - "Ta cũng tiện thể ban cho các môn phái một chút ân tình".

"Chu Chỉ Nhược!" - Triệu Mẫn nổi xung - "Ngươi đúng là lòng tham không đáy, còn nói cái gì xuất gia nữa hả!".

A Đại đâm ra khó xử, Triệu Mẫn bèn cắn răng bảo - "Đưa đi!".

Thế là hắn lấy thêm một lọ, nói - "Chỉ có nhiêu đây, dùng dè sẻn vẫn đủ".

"Vậy bổn tọa mượn hoa của Thiệu Mẫn quận chúa tới cúng PhậtTức lấy của cải của người khác để dâng lên Phật, tạo phúc cho mình. vậy" - Thoáng cái, bóng dáng Chu Chỉ Nhược nhoang nhoáng như quỷ, chớp mắt đã cướp được hai lọ thuốc trong tay A Đại. Ba người gặp Quận chúa thoát hiểm bèn ra tay giật thuốc nhưng khinh công Chu Chỉ Nhược cực nhanh, chưa chi đã mất tăm mất dạng.

"Đừng đuổi theo, cô ta có thể còn nhanh hơn cả Vi Nhất Tiếu, các ngươi có đuổi cũng không kịp. Giải huyệt cho ta trước" - Triệu Mẫn nói.

Nguy hiểm qua đi, cuối cùng nàng đã có thể bình tâm mà thở, đồng thời cảm nhận toàn thân vừa ướt vừa lạnh, kiệt sức đến mức sắp khuỵu ngay tại chỗ.

"Chủ nhân!" - A Nhị cố giải thế nào cũng chỉ đạt được hiệu quả ít ỏi - "Nội công người này kỳ lạ, e là trong thời gian ngắn không thể giải hết".

"Thôi, giải không được thì thôi, mau lấy lương khô của các ngươi cho ta ăn vài miếng trước" - Triệu Mẫn mệt mỏi ngồi phịch xuống đất - "Các ngươi chẳng biết ứng biến gì hết, ta không kêu thì không ra... Thôi thôi, cũng tại ta, tự làm tự chịu, ta... Chu Chỉ Nhược đáng chết, tại địa bàn của ngươi, ta đấu không lại ngươi. Ngươi đợi đó!".

"Chủ nhân, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?" - A Tam nghe lệnh, lấy ra ít thịt khô, xé nhỏ thành từng miếng và ngâm trong trà nóng Aaruul - Sữa khô Mông Cổ Đây là món borts, thịt (thường là thịt bò hoặc cừu) được phơi khô cho đến khi cứng lại, giúp thịt không bị hỏng trong nhiều tháng, thậm chí cả năm, khi ăn sẽ ngâm trong nước nóng cho mềm lại. .

"Kế này thất bại có thể bù bằng kế khác. Chỉ là Hoàn Giả Đô và Cáp Ma Ngốc đều không đáng tin, Tứ Xuyên này rất có thể sẽ rơi vào tay Minh Ngọc Trân" - Triệu Mẫn nói.

"Minh Ngọc Trân có lẽ đã được sự ủng hộ của Nga Mi, vậy thì ắt cũng có được sự ủng hộ của tất cả bang phái của đất Xuyên".

"Chỉ sợ là ngoại trừ người Mông Cổ, hắn đã có được sự ủng hộ của tất cả mọi người" - Triệu Mẫn tỉnh táo nói - "Nhưng không sao, tự có người Hán ở nơi khác kiềm chân hắn. Giờ chúng ta tiếp tục xuống phía nam, đi gặp người quen cũ, Trần Hữu Lượng".


💬EDITOR

Giang bạn kiến nguyệt (bên bờ thấy trăng) là câu thơ trong bài "Xuân giang hoa nguyệt dạ" của Trương Nhược Hư (bài thơ đã được giải thích ở chương 3), dịch nghĩa câu thơ đầy đủ là: Bên sông ai là người đầu tiên thấy trăng? Trăng sông từ năm nào bắt đầu soi sáng con người?

Câu thơ này dùng hai câu hỏi về người đầu tiên thấy trăng và ánh trăng soi sáng ai đầu tiên để hỏi về sự khởi đầu, gặp gỡ của mối quan hệ giữa con người và trăng (tự nhiên). Vì vậy tác giả dùng cụm "Giang bạn kiến nguyệt" làm tựa đề chương 5 vừa để tả thực bối cảnh vừa để ngụ ý về mối quan hệ của Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược: Mối duyên nợ của Mẫn Nhược là bắt đầu từ đâu, có thực sự chỉ bắt đầu vì Trương Vô Kỵ hay không? Hay đó là một điều đã được định sẵn?

Bởi một người là quận chúa Mông Cổ, người kia là chưởng môn chính phái người Hán. Ngay từ khi sinh ra, cả hai đã được số phận đặt ở hai đầu chiến tuyến. Do đó, cuộc gặp của Mẫn Nhược trong chương 5 không phải là một sự tình cờ, mà giống như do số phận đặt, để cả hai phải va vào nhau, đối đầu nhau, như hai cục nam châm trái dấu.

② Về chi tiết ba thuộc hạ của Triệu Mẫn đã bị Chu Chỉ Nhược phát hiện từ sớm, có thể Chu Chỉ Nhược đã phát hiện từ đêm đoàn người nghe thấy tiếng hổ trong rừng, cả ba đi theo hộ chủ nên khả năng đã đụng độ với hổ ở đó, do vậy mà đoàn người chỉ nghe tiếng, thấy móng vuốt mà không hề gặp hổ. Ngoài ra ở một chương khác của sau này cũng có một chi tiết giải thích vì sao giác quan của Chu Chỉ Nhược nhạy bén tới mức phát hiện ra ba người kia.

×