[MẪN NHƯỢC] KIẾM PHI VẠN NHÂN ĐỊCH • Chương 6

  Chương 6: Kiếm bích không lam

💬 Lời tác giả

▪️ Chương này có hơi giống phiên ngoại Nga Mi.

▪️ Nhân tiện thay sư thái hô một câu: Chu Chỉ Nhược, ngươi hiếu thuận chết đi được!


"Nga Mi trăng núi nửa vầng thu", từ sau bài tuyệt cú của Lý Bạch đó, ấn tượng của người đời về đêm Nga Mi luôn mang nặng khí thu rét buốt. Trên chóp ngọn Kim Đỉnh càng thấm thấu xương cái giá của "vân đằng trí vũ, lộ kết vi sươngXuất phát từ Thiên tự văn, dịch nghĩa: Mây bốc lên thành mưa, sương đọng lại thành giá. ", cũng chính nơi đây hun đúc nên cốt cách phong sương, cứng cỏi của một thân Diệt Tuyệt khan hiếm nhân tình.

Diệt Tuyệt cả đời lấy bụng can trường làm vinh, coi tình cảm là thứ yếu đuối, đến lúc lâm chung mới rút cuộc nhen nhóm chút hiền hòa, đem phần thương xót và yêu thương duy nhất đời này dành hết cho đồ đệ của mình. Tại trước khi vào Vạn An Tự, bà chưa từng ôm ai, cũng chưa từng vuốt tóc cho bất kỳ đệ tử nào, nước mắt chỉ rơi khi chính tay giết chết người kế vị Kỷ Hiểu Phù.

Nay Diệt Tuyệt qua đời, chuyện xưa mờ dần trong tâm thức thế nhân, mọi phán xét thu vào gọn ghẽ trong bốn chữ treo trên bài vị: Nhất giới cô tiêuMột kẻ cao ngạo, xa cách phàm tục. . Và có lẽ bản thân bà vô cùng tâm đắc kết quả này.

Chu Chỉ Nhược về Nga Mi khi đêm sâu, nàng thẳng vô từ đường, dâng hương thắp nến trước bài vị Diệt Tuyệt theo lệ, vái ba vái. Lúc này, chu sa giữa mày như thái dương đã đổi thành một vầng trăng thu Nga Mi, đôi mắt sáng ngời hao hao khe suối lạnh căn cắt len trong núi.

"Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, gần đây lại phạm tội sát sinh" - Nàng chắp hai tay, nói khẽ - "Nếu sư phụ ở dưới suối vàng gặp được Dương Hán, xin hãy nói với y, oan có đầu nợ có chủ, người muốn giết y là Minh Ngọc Trân, đệ tử chỉ nhận lời ủy thác".

"Đồ nhi biết sư phụ kiên quyết phản đối sa chân vào cuộc tranh chấp hèn hạ giữa nội bộ người Hán, nhưng xưa kia không ai ngờ chỉ ngắn ngủi hai năm, nghĩa quân chia năm xẻ bảy" - Nàng nói với tất cả bất lực và ưu thương - "Đuổi giặc Thát thực không phải việc một mình Nga Mi ta gánh vác nổi, đồ nhi chỉ có lựa chọn ủng hộ Minh Ngọc Trân chiếm giữ Tứ Xuyên mới giữ được xung quanh Nga Mi an toàn, ít nhất khi đồ nhi tại thế, còn có thể mưu cầu rạng danh Nga Mi".

"Sư phụ, đồ nhi còn biết, người có khí tiết ngàn thu, chắc chắn thà làm ngọc nát còn hơn ngói lànhThà bị rủi ro, tổn thất, đau khổ mà bảo toàn được khí tiết còn hơn được sống mà lại làm hoen ố thanh danh. , thế nhưng trước mắt nghĩa quân các cứ một phương, đều vì tư lợi, đồ nhi sao có thể dẫn dắt toàn phái Nga Mi vì 'ngói' mà nát đây? Tội nghiệt này đồ nhi kham không nổi" - Chu Chỉ Nhược tiếp tục nói - "Đuổi giặc Thát cần chờ cơ duyên, đồ nhi chỉ có thể cầu sao Nga Mi có chỗ đứng trong thời loạn thế, không bị hà hiếp, mong lão nhân gia tha thứ cho".

Một hơi nói xong, nàng thấy lòng nhẹ tênh. Dĩ nhiên Chu Chỉ Nhược biết mình chẳng cầu được bất kỳ phản hồi nào từ sư phụ, xưa nay vẫn luôn coi sư phụ ngầm ưng thuận tất thảy. Chí ít, mỗi lần dốc hết lời, sư phụ sẽ không báo mộng trách móc nàng.

Và cứ cho thực mơ tới sư phụ phản đối, nàng cũng chỉ xem là chiêm bao. Dầu sao sư phụ khi tại thế vô cùng yêu thương nàng, hiếm khi từ chối thỉnh cầu từ nàng, sư phụ trên trời có linh thiêng dĩ nhiên vẫn sẽ thương nàng như thế.

Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài vọng vào giọng nói của Tĩnh Huyền sư thái. Chu Chỉ Nhược vừa ngạc nhiên vừa đáp lại, ngạc nhiên vì sư tỷ giờ này còn chưa ngủ. Tĩnh Huyền sau đó dắt theo một đệ tử thân tín đi vào.

"Chưởng môn nhân!" - Tĩnh Huyền nói - "Vừa nghe đệ tử gác đêm nói muội đã về núi nên đích thân tới thăm. Chuyện đã xong rồi sao? Có bị thương chỗ nào không?".

"Sư tỷ lo quá, đều thuận lợi, muội cũng không bị thương" - Chu Chỉ Nhược mỉm cười.

"Vậy thì tốt rồi" - Tĩnh Huyền vui mừng nhìn nàng - "Biết thể nào muội cũng sẽ thăm sư phụ trước".

"Đi xa về, dù sao vẫn nên báo cho lão nhân gia một tiếng mới phải".

"Muội vẫn hiếu thuận như thế, không bao giờ quên những lễ nghi này" - Thấy nhang còn khói, Tĩnh Huyền cũng tiến lên vái lạy.

Chu Chỉ Nhược bỗng dưng phát hiện trâm cài trên đầu sư tỷ đã thành năm cặp, nói rõ gần đây vừa tròn hai mươi năm tu hành.

Đợi cặp trâm thứ năm mang đủ mười năm nữa thì sẽ thay thành chiếc mũ ni cô như sư phụ nàng. Chu Chỉ Nhược chợt nhiên tưởng tượng dáng dấp Tĩnh Huyền đội mũ ni cô, dường như có vài phần tương tự sư phụ.

Nếu Đinh Mẫn Quân còn sống, e rằng cũng cài lên cây trâm thứ năm. Nhắc tới người ấy, Chu Chỉ Nhược không khỏi thổn thức, vị sư tỷ kia lúc tốt thì thật tốt, lúc xấu thì cũng xấu rất thuần chất, đơn giản vì ngu ngốc cả thôi.

Phái Nga Mi từ đời thứ ba, tức đời của Diệt Tuyệt mới bắt đầu phát triển thành đại phái trong võ lâm, tổ sư Quách Tương và Phong Lăng sư thái đều thu nhận rất ít đồ đệ, chỉ có một hai người. Đệ tử xuất gia đầu tiên của Diệt Tuyệt chính là Tĩnh Huyền, đệ tử tục gia đầu tiên là Đinh Mẫn Quân, bởi vậy các đệ tử đời sau đều gọi hai người là đại sư tỷ. Khác biệt ở chỗ, Tĩnh Huyền khi nhập môn đã hơn hai mươi tuổi, so với việc tập võ thì khởi đầu khá muộn, bản thân Tĩnh Huyền cũng không tham vọng ở phương diện này, tâm hướng Phật xưa nay nặng hơn cả. Còn Đinh Mẫn Quân khi ấy đang độ xuân xanh, mọi mặt đều ưu thế hơn Tĩnh Huyền, cũng vì vậy cho rằng mình là truyền nhân tương lai của sư phụ. Mãi đến khi Kỷ Hiểu Phù - từ bảy tuổi đã lên núi bái sư, vả còn xuất thân danh môn - xuất hiện, Diệt Tuyệt dĩ nhiên càng coi trọng Kỷ Hiểu Phù thiên phú ưu việt, tiền đồ vô lượng. Mà Đinh Mẫn Quân từ đầu đã ghen ghét Kỷ Hiểu Phù, nhưng mười năm sinh sự khó dễ vẫn không sao ép người ra khỏi Nga Mi được. Về sau Kỷ Hiểu Phù theo tình mà chạy, Đinh Mẫn Quân cả mừng, cũng không hoàn toàn nhăm nhe Chu Chỉ Nhược, chỉ nói: Sư phụ đã có tuổi, lão nhân gia thích trẻ con ngoan ngoãn quấn quýt bên thân, bù đắp tổn thương mà thôi.

"Xem ra tiểu muội về muộn, lỡ mất tiệc hai mươi tuổi của sư tỷ" - Chu Chỉ Nhược đột nhiên nở nụ cười, dùng xưng hô khiêm nhượng khi xưa.

"Hai mươi tuổi cái gì, là tuổi nghiệp tu hành đã hai mươi, đừng chỉ nói nửa vời vậy chứ" - Tĩnh Huyền nom hơi xấu hổ, sờ mặt mình - "Lúc đó cũng không có tiệc tùng gì, nghĩ tới chỉ thêm tuổi tác và nếp nhăn thôi".

Thực tế, Tĩnh Huyền vốn thanh tịnh, ưa đạm bạc, lòng rộng mở, già yếu tìm đến luôn chậm hơn người thường rất nhiều, hôm nay nhìn vẫn trẻ trung như xưa.

"Kẻ khác qua loa cho xong cũng được, nhưng tỷ là đại sư tỷ, yến tiệc này nhất định phải làm. Muội đây không xứng làm chưởng môn nhân, luôn luôn tắc trách, ba ngày hai bữa lại vắng mặt, đều nhờ sư tỷ hỗ trợ lo sự vụ trong phái, rượu này dù thế nào vẫn phải kính một ly" - Chu Chỉ Nhược nói.

"Đều vì Nga Mi cả, khách khí chi!" - Tĩnh Huyền thấy từ chối không xong, bèn kéo đệ tử Trí Chân qua - "Nếu đã vậy thì cũng đừng lãng phí, vừa khéo đại đệ tử của tỷ đã tu đủ mười lăm năm, hay cùng làm một thể?".

Chu Chỉ Nhược nhìn đệ tử đời thứ năm đã cài bốn cây trâm, lòng dây theo chua chát, nghĩ: Cài nhiều như thế thật sự khó coi. Nhưng miệng vẫn ém nhẹm cảm xúc - "Vậy cứ theo ý sư tỷ".

Trí Chân nghe xong liền tức thì cúi đầu - "Đa tạ chưởng môn sư thúc!".

Hôm Chu Chỉ Nhược mới nhập môn, mười hai vị sư thái chữ "Tĩnh" đã thu nhận đệ tử được vài năm. Do đó, từ nhỏ nàng đã bị một đám nam nữ đệ tử lớn hơn rất nhiều gọi là 'tiểu sư thúc'. Thoạt đầu, Chu Chỉ Nhược thấy ngượng, nay đã bao nhiêu năm quen thuộc nên thuần thục gật đầu, đáp 'ừ'.

Lại nói, Chu Chỉ Nhược có thể bái Diệt Tuyệt làm sư cũng là cơ duyên trời ban. Nàng ở trên Võ Đang được nửa năm, những nam đệ tử chăm sóc nàng còn tận tình học tết tóc, may xiêm y nữ nhi, dốc lòng quan tâm nàng hết mực, ăn diện cũng phải thật xinh xẻo, tuy nhiên Trương Tam Phong cho rằng nơi nam nhân ra vào không thích hợp để nuôi nấng nữ nhi, bèn sai Ân Lê Đình đưa nàng đến Nga Mi. Diệt Tuyệt vốn chưa bao giờ từ chối nữ hài, liền hỏi Chu Chỉ Nhược có đồng ý xuất gia hay không, nếu đồng ý sẽ giao cho Tĩnh Hư sư thái, nào ngờ Chu Chỉ Nhược trả lời không muốn ăn chay, mười hai vị sư thái chữ "Tĩnh" chỉ muốn thu nữ ni làm đồ đệ, Diệt Tuyệt cũng rất tôn trọng nguyện vọng này của họ, vậy đành phải chọn từ nhóm đệ tử tục gia. Bấy giờ Kỷ Hiểu Phù đã mất tích, nhóm Bối Cẩm Nghi, Tô Mộng Thanh, Lý Minh Hà còn non trẻ, chỉ còn lại Đinh Mẫn Quân. Có điều, Đinh Mẫn Quân từng làm khó dễ Kỷ Hiểu Phù, Diệt Tuyệt cũng nhìn trong mắt rõ trong lòng, lúc ấy vì muốn tôi luyện tâm tính người kế nhiệm mới không ra mặt can thiệp. Suy đi tính lại, Diệt Tuyệt rốt cục không vội chỉ định Đinh Mẫn Quân, chỉ nói tạm thời sẽ đích thân dẫn dắt Chu Chỉ Nhược. Cuối cùng Đinh Mẫn Quân cư xử khá ôn hòa, Diệt Tuyệt quyết định chọn ngày lành để làm lễ bái sư, cũng vì thế mà trước khi chính thức nhập môn, Diệt Tuyệt muốn kiểm tra thành quả của Chu Chỉ Nhược gần đây. Cuối cùng khiến bà vui mừng quá sức tưởng tượng, con bé này đã thuộc lòng yếu quyếtNhững điểm cốt lõi, tinh túy nhất của một môn võ công. của chưởng pháp và kiếm pháp Nga Mi. Tuy thực chiến chưa sánh bằng Kỷ Hiểu Phù - vốn có nền tảng gia truyền - nhưng so với sư phụ tương lai Đinh Mẫn Quân lại thông tuệ hơn nhiều. Kỷ Hiểu Phù mất tích nửa năm có thừa, bặt vô âm tín, Diệt Tuyệt dù cố bỏ ngoài tai mấy lời khó nghe của Đinh Mẫn Quân song đến nay cũng không thể không tin. Bà thường lo nghĩ chuyện kế nhiệm, đúng lúc lại xuất hiện hạt giống tốt, khó mà phủ nhận đó là ý trời, là trời cao phái xuống nhân tài phù trợ Nga Mi, bà quyết định tự mình thu nhận Chu Chỉ Nhược làm đồ đệ. Từ đó, Chu Chỉ Nhược trở thành đệ tử chân truyền cuối cùng của Diệt Tuyệt sư thái, cũng là đồ đệ đầu tiên sau hơn mười năm không thu nhận bất kỳ ai của Diệt Tuyệt.

"Phải rồi, dạo này Trí Tuệ thế nào?" - Chu Chỉ Nhược liền hỏi đến chuyện chính.

Trí Chân thuật lại một lượt việc luân phiên coi sóc trong phái, nói tâm trạng Trí Tuệ không tốt, luôn kêu gào muốn chết.

"Đứa nhỏ này... đáng thương!" - Tĩnh Huyền lắc đầu liên tục, thở dài - "Tuổi còn trẻ đã tàn phế, Nga Mi có thể chăm sóc nó cả đời, nhưng nó sống cũng không vui vẻ gì cho cam".

Chu Chỉ Nhược lên tiếng - "Sư tỷ đừng lo, vận may của Trí Tuệ sư điệt coi như không tệ. Chuyến này muội vừa hay gặp được người có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao" - Sắc mặt nàng bỗng nhiên sa sầm, hỏi Trí Chân - "Cựu giáo chủ Minh Giáo, Trương Vô Kỵ, còn ở Kim Đỉnh không?".

"Thưa, vẫn còn, ngài ấy đang ở trong phòng, cũng thường xuyên giúp Trí Tuệ sư muội xem thương thế".

"Mời hắn đến buồng bệnh một chuyến, báo là ta đã lấy được thuốc" - Chu Chỉ Nhược nói.

Trí Chân lập tức vâng dạ mà đi ra.

Trước đó Trương Vô Kỵ lần lượt đưa nhóm thương binh về các môn phái, cũng tiến hành tạ tội. Trong quá trình này, trên danh nghĩa là trượng phu của Triệu Mẫn, chàng không tránh khỏi bị quở trách. Chàng cam đoan ngày sau sẽ mang tới Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, đồng thời đích thân chữa trị cho mọi người, không để lại di chứng, nhờ vậy mới để các vị chưởng môn nguôi giận. Tiện đó, chàng chiếu theo lời hứa với Triệu Mẫn, gửi thiệp anh hùng đến từng môn phái, ai nấy đều vì nghiệp lớn mà thoải mái đồng ý, ngoại trừ Chu Chỉ Nhược.

Do những ân oán ngày trước, Nga Mi là nơi chàng đến cuối cùng, chàng e ngại phải gặp mặt Chu Chỉ Nhược, song kết quả lại biến khéo thành vụng, lúc đến thì vừa vặn gặp Chu Chỉ Nhược về núi. Thoạt tiên, Chu Chỉ Nhược tỏ ra bình tĩnh, hệt như buông bỏ hết thảy sau lưng, cảm tạ chàng đã đưa đệ tử Nga Mi về núi, chỉ thiếu một tiếng gọi "Vô Kỵ ca ca" thân thiết nữa thôi. Ấy vậy mà khi Trương Vô Kỵ kể hết ngọn ngành, đến đoạn Triệu Mẫn gây nên cớ sự, nàng đột nhiên biến sắc, mắng chàng một trận. Còn về thiệp anh hùng, nàng đương nhiên chẳng nể mặt nhận, nói mỉa - "Trương đại giáo chủ thần công cái thế, muốn ngồi ghế minh chủ võ lâm cỏn con này cần gì phái Nga Mi ta lên tiếng!".

"Chu chưởng môn, ủng hộ cũng được, phản đối cũng được, nhưng đại hội võ lâm lần này kính xin Chu chưởng môn tới tham dự" - Trương Vô Kỵ sầu khổ nài - "Phái Nga Mi trong lục đại phái danh vị rất cao. Nga Mi, Thiếu Lâm và Võ Đang, thiếu đi một trong ba nhà thì vị trí minh chủ võ lâm này sẽ khiến nhiều người không phục, nhất là Chu chưởng môn đã từng thắng đại hội Đồ Sư... Kính xin Chu chưởng môn lấy đại nghĩa kháng Nguyên làm trọng".

"Trương giáo chủ nếu trong lòng có đại nghĩa, há lại làm chuyện thả hổ về rừng, ngay cả một lọ thuốc từ tay thê tử mình cũng không lấy được?" - Chu Chỉ Nhược trào phúng.

Trương Vô Kỵ thoáng cái bị nói cho cứng họng. Nỗi niềm khó xử của chàng xưa nay khó ai hiểu, mà Chu Chỉ Nhược còn là người đặc biệt nhất trong số đó. Nói nàng ta hận thấu xương cũng không quá lời. Trương Vô Kỵ chả biết làm sao, đành tiếp - "Chu chưởng môn ngày nào không chịu đồng ý thì ngày đó ta ở trên Kim Đỉnh không đi. Ta có thể ngày ngày tới gặp Chu chưởng môn, cầu xin, dùng hết mọi cách để Chu chưởng môn nguôi giận. Chỉ là, chỉ là giữa hai ta vốn có... gút mắc, e rằng đồn đãi ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt với Chu chưởng môn".

Trương Vô Kỵ nói đến đây, đầu chàng hồi tưởng Chu Chỉ Nhược khoác áo tân nương, đầu đội mũ phượng, rõ ràng chuyện xưa chưa lâu, rồi lại như cách một kiếp người, lòng đớn như dao cứa.

"Hay! Hay lắm! Không uổng công ngươi ở bên Triệu Mẫn lâu như vậy, cuối cùng cũng học được uy hiếp người khác!" - Chu Chỉ Nhược giận dữ buông tiếng.

Trương Vô Kỵ vội phân trần - "Chỉ Nhược, ta không có ý đó".

Từ cuộc trò chuyện thiếu êm đẹp đó, Trương Vô Kỵ dự định trước hết ở lại Nga Mi, Tĩnh Huyền xét thấy chàng có thể giúp Trí Tuệ trị thương, vả còn chưa rõ tâm ý của chưởng môn nên sắp xếp một gian sạch sẽ cho chàng.

Đúng lúc đấy, Minh Ngọc Trân cũng nhận được tin Chu Chỉ Nhược trở về Nga Mi, bèn sai người đưa thư mời nàng hỗ trợ ngăn Dương Hán hàng Nguyên, Chu Chỉ Nhược đồng ý, bỏ Trương Vô Kỵ ở lại, vội vã xuống núi. Tận khi gặp Minh Ngọc Trân, nàng mới biết hóa ra đây là một cuộc giết người đoạt binh, cần nàng và thân tín bên cạnh Dương Hán - vốn từ Minh Ngọc Trân cài cắm - nội ứng ngoại hợp, tại thời cơ thích hợp hạ sát chủ tướng. Về phần Triệu Mẫn bỗng dưng xuất hiện giữa kế hoạch, Chu Chỉ Nhược không hề liệu tới, thậm chí lo rằng mọi sự hỏng hóc.

Hôm nay coi như công trạng đã xong, thuốc cũng trong tay, trận bôn ba này nàng thắng triệt để. Nhưng Triệu Mẫn quay lại triều đình làm Thiệu Mẫn quận chúa sẽ khiến thiên hạ người Hán ăn ngủ không yên. Hiện tại nàng có chút hối hận, giá như khi đoạt thuốc liền trực tiếp giết chết thì càng hoàn mỹ hơn, đối với loại người như Triệu Mẫn đâu cần giữ tín nghĩa.

"Ý của chưởng môn nhân là Trí Tuệ sư điệt được cứu rồi?" - Tĩnh Huyền bấy giờ hỏi.

Chu Chỉ Nhược gật đầu, ngữ khí nặng nề - "Lần sau nếu phái người ra ngoài, hãy để muội tới quyết định".

Tĩnh Huyền cứ ngỡ vì không hỏi trước ý kiến của Chu Chỉ Nhược mà khiến đối phương không vui, vội giải thích - "Mọi người chẳng có ý không tôn trọng chưởng môn, chỉ là ai ai cũng hiểu không nên hỗ trợ Lưu Phúc Thông quá nhiều, dẫu sao đây là chuyện đưa người vào chỗ chết. Trí Tuệ còn trẻ, dồi dào nhiệt huyết, chẳng hiểu hết sự tình nên tự nguyện xin đi giết giặc, Tĩnh Không cũng cân nhắc thật lâu mới quyết định...".

"Nga Mi dù sao cũng là danh môn chính phái, lấy ni cô làm chủ hơn nửa cái Phật môn, một mình Chu Chỉ Nhược làm kẻ ác nhân là đủ rồi" - Chu Chỉ Nhược nói - "Tương lai nếu nhiễu loạn, còn có thể nói từ trước tới nay đều do chưởng môn ta đoạt đao giết người, việc xấu nhơ nhuốc, uy hiếp mọi người".

"Chỉ Nhược sư muội, ngàn vạn lần đừng nói thế!" - Tĩnh Huyền buột miệng gọi lên xưng hô đã từng - "Mọi người đều sẵn lòng giúp muội san sẻ, tương lai cũng chưa chắc sinh biến lớn, huống hồ muội là chưởng môn phái Nga Mi ta, trụ cột toàn phái, há hai ba câu đã có thể phủi sạch quan hệ?".

Chu Chỉ Nhược thở dài - "Nói cũng đúng, là muội quá ngây thơ, võ lâm Trung Nguyên nhiều bang phái như vậy, ai mà chẳng đi một bước nhìn một bước, vậy mà muội lại muốn dùng cách này trốn tránh" - Rồi nàng ngẩng mặt, cười rằng - "Thôi, không tính chuyện đấy nữa. Sư tỷ, sau này hãy truyền Nga Mi Cửu Dương Công cho đệ tử đời năm. Muội đã lĩnh hội được nội công thượng thừa, chỉ là hiện tại chưa ổn định, hễ tức giận lại hỗn loạn, chờ muội tìm cách dung hợp sẽ truyền cho các sư tỷ".

Nói đoạn, nàng có chút chột dạ mà che lấy đan điền. Mấy ngày nay thực chẳng ít lần bị Triệu Mẫn chọc tức, từ giờ phải uống thuốc nửa tháng, bằng không sẽ tổn thương thân thể.

"Trương Chân Nhân đã truyền phương pháp điều hòa âm dương cho muội rồi sao?" - Tĩnh Huyền mừng rỡ hỏi.

"Cũng không hẳn hoàn toàn nhờ ông ấy. Trong thời gian ba nhà tụ họp, đa phần đều phiếm về dịch lý xa vời, sáo rỗng. Đừng chỉ nhìn bộ dạng si mê của Trương Chân Nhân lúc ngắm di bút của Quách tổ sư chúng ta, thực tế tình xưa cũng chỉ có vậy, không trông đợi được người ta thuật tường tận từng câu chữ, hầu như là muội thử từng chút một" - Chu Chỉ Nhược nói.

"Hả? Sao muội dám thử chứ? Không muốn sống nữa sao?" - Tĩnh Huyền nghe thì giật mình kinh hãi, nhưng tai chỉ nhận được tiếng lầm rầm của Chu Chỉ Nhược - "Âm dương vốn là một thể, hai thứ này cùng sinh ra nhưng tên gọi khác nhau. Người đều có hai thể âm dương, trời sinh chính là tương hỗ, cần gì phải là kỳ tài võ học có thể chất phi thường mới luyện được? Thực ra ai cũng có thể. Chả qua là một số kẻ đầy bụng gian trá, cố tình bịa đặt hòng chiếm giữ tuyệt học thiên hạ làm của riêng, hễ nắm bắt không được thì gán thành tà ma ngoại đạo. Muội không tin trước muội chưa từng có ai đồng thời lấy được nội công tuyệt học Cửu Âm và Cửu Dương. Chuyện chưa ai từng thử thì lấy đâu ra kết luận luyện được hay không luyện được chứ?".

Tĩnh Huyền nghe đến ngơ ngẩn. Chu Chỉ Nhược lại tiếp - "Cũng tỉ như Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn của chúng ta gây động tĩnh rất lớn trong số các ám khí, nhưng vẫn luôn bị mắng là ác hiểm, còn những loại như châm độc làm người ta khó lòng phòng bị lại chưa bao giờ chịu nặng lời như vậy. Suy đi nghĩ lại, chả phải vì những loại ám khí đó ai cũng có thể tạo được, còn Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn lại chỉ Nga Mi ta có sao? - Nàng lại lẩm bẩm một câu - "Thứ đó còn rất hữu dụng, không phải sao...".

"Thực chất, chốn võ lâm giang hồ từ xưa nay vẫn vậy, lời nói của chính đạo chẳng bao giờ nhất quán, nếu không thì sao mãi phân tranh chưa dứt, lại còn phải giữ mấy phần thể diện cho mình" - Tĩnh Huyền cảm thán xong, lại nói - "Chưởng môn sớm nhìn thấu điểm này, ngày sau ắt sẽ thành tựu phi thường. Sư tỷ bọn ta tuổi tác đã đến đây, võ công dù tinh diệu cũng không tiến xa hơn được. Sư muội nên sớm khai chi tán diệpNghĩa đen là "trổ cành nảy lá", thường dùng để chỉ việc con cháu đông đúc, gia tộc thịnh vượng, trong ngữ cảnh này thì mang nghĩa thu nhận và đào tạo đệ tử để mở rộng và duy trì sự phát triển của môn phái. mới phải".

Nghe vậy, Chu Chỉ Nhược giật mình. Chuyện thu nhận đồ đệ chưa từng được nàng cân nhắc qua, vô thức từ chối - "Tâm tính muội thất thường, đâu thể dạy được ai. Chấp niệm lại sâu nặng, không thể thành võ học tông sư được, cho đến nay chỉ coi võ công là thủ đoạn mà thôi. Chậc, đức hạnh này của muội, chỉ tổ dạy hư đồ đệ".

"Đợi muội chính thức xuất gia thì ổn rồi, từ từ lòng sẽ tĩnh như nước, vô vọng vô niệmMột trạng thái tinh thần trong tu hành của Phật giáo và Đạo giáo, chỉ việc không còn những suy nghĩ viển vông, tạp niệm hay ham muốn trần tục, đạt đến sự tĩnh lặng và thanh thản trong tâm hồn. . Thời gian quy y ta đã coi giúp muội, là ngày mười sáu tháng sau, muội thấy được chứ?"

Phái Nga Mi tuy thờ Phật, song đời đời lại gánh vác trọng trách của thế tục, lại kiêm tu đạo pháp, vì vậy từ khi tổ sư Quách Tương lập phái, quy y chỉ cắt một phần tóc mà không cạo sạch hoàn toàn để thể hiện ý niệm đoạn duyên mà không bỏ thế tục, Chu Chỉ Nhược chả cần lo về tóc tai của mình, nhưng nàng vẫn lắc đầu - "Trước mắt không nên quy y, nay còn rất nhiều chuyện phải làm, vừa thụ giới xong lại lập tức phạm sát giới thì há phải thành trò cười hay sao? Đợi thêm ít thời gian nữa đi".

Với Chu Chỉ Nhược mà nói, xuất gia cũng là thủ đoạn chứ không hề thật tâm hướng tới. Chí ít có một điểm mà mọi người đều hai mắt thấy rõ: nàng vẫn không muốn ăn chay.

Nhang tàn, nến còn thừa một đoạn rất dài. Chu Chỉ Nhược không thể đợi lâu được, nàng phải đến chỗ Trí Tuệ, thế là nhổ chân nhang, để lại cặp nến chiếu sáng bài vị sư phụ cùng dòng chữ "Nhất Giới Cô Tiêu".

"Phải rồi..." - Chu Chỉ Nhược vừa tính đi thì đột nhiên ngoái lại chỗ bài vị của Quách Tương, mắt rơi vào bức tranh Mật Giáo. Liên Hoa Sinh Đại Sĩ một tay cầm kiếm trí tuệ của Văn Thù Bồ tát, một tay nâng đóa sen hồng, trông từ bi và uy nghiêm, làm cho người ta muôn phần tôn kính. Có điều, Chu Chỉ Nhược nghĩ mãi không ra vì sao đồ của Mật Tông lại xuất hiện trên Kim Đỉnh. Lúc trước nàng đâu để ý, phải đến khi Triệu Mẫn nhắc tới chuyện quý tộc Mông Cổ cũng tôn sùng Mật Tông.

"Tĩnh Huyền sư tỷ có biết bức tranh này ở đâu mà ra không?".

"Đây là di vật từ lúc lập phái của tổ sư Quách Tương. Khi còn sống, tổ sư đã dặn dò Phong Lăng sư tổ phải thờ phụng chu đáo. Về sau Phong Lăng sư tổ lại truyền lời cho sư phụ Diệt Tuyệt sư thái của chúng ta. Bởi vậy bức này tuy không phải tông của ta, nhưng mỗi dịp lễ, tiên sư sẽ thường đến bái" - Tĩnh Huyền chầm chậm nói - "Lúc tổ sư còn trẻ từng chu du tứ phương, có lẽ cũng đi qua Tây Tạng".

"Hôm nay đang buổi rối ren, xin sư tỷ tạm cất giữ thứ đồ của Mật Giáo này, đừng cho người khác thấy".

"Vì sao vậy?" - Việc liên quan đến di vật của tổ sư, Tĩnh Huyền muốn bàn cho cặn kẽ, huống hồ trăm năm qua, chưa từng có ai trong phái dám tùy tiện động đến thánh vật đặt trên linh vị của Quách Tương.

"Muội linh cảm lai lịch bức tranh này có liên quan đến người Mông Cổ" - Chu Chỉ Nhược đáp.

"Sao thế được! Sư muội, lời này không thể nói càn. Nga Mi chúng ta từ khi sáng lập đến nay luôn lấy việc đuổi quân Nguyên làm nhiệm vụ, điều này muội cũng biết mà!" - Tĩnh Huyền phủ nhận phán đoán kia, cảm thấy quá xúc phạm tổ tiên, thậm chí còn ẩn mấy phần tức giận.

"Có lẽ tổ sư năm xưa gặp phải tình huống gì đặc biệt chăng, huống chi người Mông Cổ là người Mông Cổ, triều Nguyên là triều Nguyên, vẫn nên phân biệt rõ ràng... Thôi, để muội lấy xuống, sư phụ sẽ thay muội giải thích với Quách tổ sư" - Chu Chỉ Nhược không nói hai lời, vận khinh công bay lên tháo bức họa, rồi tiện tay cuộn lại. Dù sao đối với nàng, Thiết Chỉ Hoàn từng bị người đoạt đi, Ỷ Thiên Kiếm từng bị mình chặt đứt, còn có bảo vật nào trong phái Nga Mi này mà nàng không dám làm bậy?

Thấy Chu Chỉ Nhược kiên quyết, lay chuyển không được, Tĩnh Huyền đành tùy ý nàng, bụng nghĩ phải tìm thời gian thắp vài nén hương tạ tội với Quách tổ sư.




Hai người sau khi tìm chỗ cất kỹ bức họa thì sang buồng bệnh của Trí Tuệ. Trương Vô Kỵ đã chờ sẵn ở đó, thấy Chu Chỉ Nhược tới bèn hỏi thăm - "Chu chưởng môn đã lấy được Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao rồi sao?".

Chu Chỉ Nhược gật đầu, đưa thuốc cho chàng. Trương Vô Kỵ mở nắp lọ ngửi thử, cả mừng nói - "Đúng là nó! Sao Chu chưởng môn có được?".

"Trương giáo chủ không nỡ ra tay với ái thê như hoa như ngọc của mình thì có nghĩa ta cũng không nỡ sao?" - Nói đến điểm đấy, sắc mặt nàng trở nên khó coi, lập tức chuyển trọng tâm - "Nhưng cũng phải cảm tạ ngươi đã từng nhắc đến Thất Trùng Thất Hoa Cao, bằng không ta đã bị Triệu Mẫn lừa".

"Cô... cô có làm gì muội ấy không?" - "Trương Vô Kỵ nghe xong, không khỏi lo thay Triệu Mẫn.

"Ta có làm gì cô ta thì đã sao, mà không làm thì đã sao?" - Chu Chỉ Nhược hỏi ngược.

"Cô không có giết muội ấy đó chứ?".

"Lúc đáng giết thì giết, không đáng giết thì không giết".

Trương Vô Kỵ thấy hỏi một hồi vẫn chưa ra đáp án gì, lại nghĩ Chu Chỉ Nhược nhiều lần đứng trước Triệu Mẫn, vô số cơ hội ra tay nhưng chưa từng thật sự hạ sát, vậy là tạm gác hết nghi vấn, trước mắt cứu người càng quan trọng.

Chu Chỉ Nhược ngồi bên cửa sổ chống cằm, lặng nhìn Trương Vô Kỵ ở đầu kia ngọn nến lần lượt bẻ các khớp xương trên người Trí Tuệ, bôi thuốc, rồi nối lại lần nữa. Từ đầu chí cuối nàng vẫn duy trì bộ mặt lạnh ngắt, tâm nặng hơn đá. Tĩnh Huyền và Tĩnh Không kế cạnh nghe tiếng la thảm thiết mà thắt ruột, len lén lau nước mắt nhiều lần.

Xong xuôi, Trương Vô Kỵ đi tới, hướng Chu Chỉ Nhược chắp tay, nói - "Chu chưởng môn, ta còn có thỉnh cầu hơi quá".

"Là muốn đem số thuốc còn lại đi cứu người?" - Chu Chỉ Nhược lấy ra một lọ, đặt trên bàn.

Trương Vô Kỵ mừng rơn, bảo - "Quá tốt rồi, ân tình này ta nhất định sẽ kể cặn kẽ với các đại phái, cũng tại đây xin thay mặt mọi người tạ ơn đại ân đại đức của Chu chưởng môn!".

Chu Chỉ Nhược cũng không nói rõ ràng sẽ đưa thuốc cho chàng, chỉ hỏi - "Khi xưa Trương giáo chủ lấy thuốc từ Triệu Mẫn để cứu Du, Ân nhị hiệp phải đồng ý với cô ta ba chuyện. Nay phải cứu Minh Giáo và các đại phái Trung Nguyên, tổng cộng bảy người, vậy ta nên đưa ra bao nhiêu điều kiện đây?".

"Hả, chuyện này..." - Mồ hôi vừa lau xong lại như sắp túa ra. Chàng chẳng hiểu nổi vì sao Chu Chỉ Nhược sau khi xuất gia càng thêm trái tính, khó lường hơn trước, nhưng đâu còn cách nào khác, Trương Vô Kỵ đành gật đầu nói - "Được, Chu chưởng môn muốn bao nhiêu thì ta hứa bấy nhiêu. Chúng ta vẫn theo lệ cũ, đập tay lập thề".

Chu Chỉ Nhược rút cục thỏa dạ, nụ cười thoắt có thoắt không - "Ta cũng không đòi hỏi ngươi hứa hẹn chi nhiều, chỉ cần nhớ kỹ điều kiện trước kia là được".

Đoạn, chàng bỗng chốc cảm động, bụng mừng quýnh cả lên: Chỉ Nhược muội muội vẫn còn rất tốt, rất tốt.

Mắt thấy tâm trạng nàng khá hơn, Trương Vô Kỵ bắt lấy thời cơ chín mùi mà cất tiếng - "Chuyện đại hội võ lâm, Chu chưởng môn tính thế nào?".

"Ngươi thành thật trả lời ta. Cái minh chủ võ lâm này có phải là Triệu Mẫn muốn ngươi làm không?"

Chu Chỉ Nhược lấy một đôi mắt diễm kiều dừng ở thân chàng, chàng nỡ lòng nào lừa gạt, thế là thuật toàn bộ ngọn nguồn.

Chu Chỉ Nhược thở dài - "Ta còn tưởng rằng ngươi đã thông suốt, rốt cuộc vẫn là vì Triệu Mẫn. Cô ta muốn ngươi làm minh chủ võ lâm để làm gì?".

Trương Vô Kỵ lắc đầu bất lực - "Tâm tư hai người các cô, ta đều không đoán thấu được".

"Được rồi, ta sẽ đi" - Chu Chỉ Nhược nói - "Ả Triệu Mẫn này còn có thể sắp đặt chuyện tốt lành gì? Tuy ta không túc trí đa mưu bằng cô ta nhưng vẫn còn đó bổn phận cảnh tỉnh mọi người đừng trúng bẫy".

"Vậy thì hay quá!" - Cuối cùng chàng đã đem mọi phiền não giải quyết ráo trọi, lòng khuây khoả cực kỳ - "Sớm biết Chu chưởng môn sẽ vì Mẫn muội mà đi thì ngay từ đầu ta nên nói rõ rồi".

"Cái gì mà ta vì ả ta mà đi?" - Nàng tỏ ý bất mãn với cách nói ấy.

Trương Vô Kỵ chỉ cười không đáp. Bởi còn vội cứu người, đêm đó chàng liền bái biệt Chu Chỉ Nhược, bảo là muốn trong đêm đi núi Võ Đang. Chu Chỉ Nhược cũng không giữ lại, chỉ là khi người đi rồi, nàng lại đâm ra thơ thẩn.

"Chưởng môn nhân, đêm đã khuya..." - Tĩnh Huyền lên tiếng.

Chu Chỉ Nhược gật đầu, ngửng mặt thì phát hiện Tĩnh Huyền, Tĩnh Không, kể cả tiểu bối Trí Chân đều âu lo nhìn mình, nàng không khỏi cười khổ. Tuổi trẻ bất tiện là vậy, dù đã thành chưởng môn vẫn thường xuyên bị quan tâm đời tư.

"Yên tâm đi, ta không lưu luyến hắn, coi như vứt bỏ mặt mũi của mình thì cũng phải nghĩ cho Nga Mi" - Chu Chỉ Nhược giải thích - "Chỉ là đột nhiên nghĩ, nếu để ta quay lại lần nữa, ta vẫn chọn đâm hắn một nhát, vẫn gạt hắn cướp đi đao kiếm, vẫn từ chối cùng hắn ẩn cư. Bọn ta gặp nhau từ thuở bé, song phương đều lẻ loi côi cút nên mới có ý nương tựa, về sau cũng suýt thành hôn... Tuy có khi nhớ lại không khỏi thấy tiếc nuối, có khi lại phẫn hận, nhưng chung quy là chuyện đã rồi".

Dứt lời, nụ cười nàng chua chát.

Nàng, cái người này từ thuở nhỏ đã nếm đủ khổ, tự nhiên đoán được cuộc sống thanh đạm khi ẩn dật nơi sơn dã ra sao. Chịu khổ nhất thời thì dễ mà bảo nàng quay về kiếp sống cũ, thậm chí càng sống càng tệ thì có nói gì nàng cũng không làm, kể cả đương thì có bàn hôn luận gả, tình chàng ý thiếp đi chăng nữa.

Chu Chỉ Nhược biết mình là một kẻ ghi tạc kinh Phật trong đầu, song tụng niệm lại thành dã tràng xe cát. Ấy thế mà Diệt Tuyệt vừa ý điểm đấy, quá từ bi khó thành đại nghiệp mà tổ sư lưu truyền, vì vậy Diệt Tuyệt đối đãi với xuất gia và tục gia chẳng có gì khác biệt.

"Ta và hắn vốn không chung đường, hắn bị Triệu Mẫn cướp đi vẫn có thể khoan thứ được" - Chu Chỉ Nhược hồi tưởng đủ chuyện mấy ngày trước, không khỏi khó chịu - "Yêu nữ kia đích thực... thủ đoạn mê hoặc rất nhiều, đừng nói là nam nhân, cho dù là nữ tử cũng chưa chắc hoàn toàn vững lòng như thạch".

Ba người khác cũng không lấy làm lạ trước câu này của Chu Chỉ Nhược. Có lẽ người ngoài sẽ cho rằng lời đó phóng đại, thậm chí hoang đường, nhưng Nga Mi lấy nữ giới làm trọng thì bình thường hơn cả. Chuyện tình cảm riêng tư giữa nữ tử trong phái vốn chẳng được đề cập công khai nhưng lén lút tư tình cũng không ai soi mói, và dẫu có mập mờ, ân ân oán oán thì cũng thành đề tài lúc trà dư tửu hậu. Ngay cả Diệt Tuyệt cũng chưa từng cấm đoán. Bà cho rằng giữa nữ tử và nữ tử vượt giới hạn chưa tính là dâm tà, trái lại còn tốt hơn dây dưa với bọn nam nhân, và cũng tốt hơn việc xuất giá rời khỏi phái. Chả là có một lần, có vài người om sòm om tỏi vì quan hệ mập mờ lẫn nhau, Diệt Tuyệt không thể không ra mặt cảnh cáo, răn phải biết giữ chừng giữ mực, kẻo khắp thiên hạ chê cười.

Nga Mi của Diệt Tuyệt giống bà y như đúc, cổ quái, đã phật lại đạo, đã chính lại tà, đã xuất gia lại nhập thế, đã giữ giới lại bội đạo, nhưng bao năm qua mọi người chung sống trên Kim Đỉnh đều an yên vui vẻ.


💬EDITOR

Kiếm bích không lam là câu thơ trong bài "Tống tăng du thục" của Ngụy Sơ miêu tả vẻ đẹp hùng vĩ của núi Nga Mi.

▪️ "Kiếm bích": chỉ vách đá dựng đứng trên đỉnh núi.

▪️ "Không lam": chỉ mây mù bao quanh đỉnh núi.

💬Bình luận:

① Đoạn cố ý đòi điều kiện với Trương Vô Kỵ thuần túy là xuất phát từ tâm tính so đo với Triệu Mẫn, thắng rồi thì hả dạ rồi, còn về hứa hẹn của Trương Vô Kỵ ngươi và cả con người ngươi, I don't care.

② Chu Chỉ Nhược: Thắp nén hương này là an tâm rồi. Người đừng báo mộng nữa. Cái gì? Người báo mộng thật luôn? Không sao, không sao, giả thôi, sư phụ ta không phải người như vậy; Diệt Tuyệt: ? ? ? ?

↪ Tác giả: Chu Chỉ Nhược chủ nghĩa duy vật sợ ma cố nắm giữ quyền giải thích cuối cùng với Diệt Tuyệt sư thái (Editor: Nhiều người nói chưởng môn trong bản 03 sợ hai thứ, một là sợ xấu, thể hiện cảnh quận chúa muốn rạch mặt chưởng môn, hai là sợ ma, thể hiện ở những đoạn bị Ân Ly, Diệt Tuyệt, Tống Thanh Thư ám)

↪Thảo nào đầu chương nói "ngươi hiếu thuận chết đi được".

③ Đoạn giải thích chuyện báo mộng chết cười, sư phụ không báo nghĩa là đồng ý, sư phụ báo rồi chỉ là mộng mà thôi. Thì ra Nga Mi không thẳng, khó trách trước đó tiểu chưởng môn phản ứng rõ ràng như vậy với mấy lời trêu chọc của quận chúa, đặc biệt là lúc nghe "làm quỷ cũng phong lưu", lập tức nghi ngờ là ngươi hiểu lầm ta hay hiểu bản thân, lúc đó tôi còn nghĩ chưởng môn sao rành quá, thì ra là nhiều năm hun đúc mà có tri thức.

④ Tiểu chưởng môn đối với ý nghĩa của trâm cài canh cánh trong lòng, đáng yêu quá đi.

×