[MẪN NHƯỢC] KIẾM PHI VẠN NHÂN ĐỊCH • Chương 7

  Chương 7: Thảo trường oanh phi


Tháng giêng năm Chí Chính thứ mười tám (1358), Nga Mi đón một năm mới khác thường. Mùng một, Minh Ngọc Trân đích thân lên Kim Đỉnh thắp hương đầu năm, tại đây bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với sự hỗ trợ của Nga Mi gần đây, đồng thời cùng nhân mã nán chân dùng một ít cơm chay.

Thời điểm này của những năm trước, Kim Đỉnh đều mở cửa cho các bình dân bách tính bái Phật, năm nay cũng không ngoại lệ. May mà phần lớn khách hành hương thấy quan binh liền tự động lảng đi, nhờ thế mới giúp trong Phật đường không đến nỗi chen chúc. Chu Chỉ Nhược định phong tỏa nửa mỏm núi, ngăn người tiếp tục dồn lên ngày càng đặc, người đông thì sự nhiều, song toàn thể đệ tử xuất gia đời thứ tư phản đối. Tuy các sư thái chỉ dịu giọng khuyên nhủ nhưng thái độ vô cùng kiên quyết, nói đây là mùng một, lại là ngày đản sinh của phật Di Lặc, không cho phép người cúng bái thì hơi quá đáng, trước Phật mọi chúng sinh đều bình đẳng,... Với những việc khác, hầu hết các sư thái đều tỏ thái độ chuyện không đáng kể, nhưng hễ động đến Phật tổ lại nghiêm túc hơn bao giờ.

Chu Chỉ Nhược không hẳn là người bướng bỉnh, dù có không vui vẫn tận tình nghe khuyên bảo, hơn nữa còn nói một tràng rằng mình tu thân kém cỏi, suy nghĩ chưa chu toàn, sau này nhất định sẽ cố gắng rèn giũa thêm. Đây là lần đầu lấy thân phận chưởng môn lo liệu những sự vụ này, hai năm trước do thường xuyên xuống núi mà nàng không thể ở trên Kim Đỉnh đón năm mới, bây giờ nên khiêm tốn thì khiêm tốn, bằng không sẽ nghe các sư tỷ hiền từ hòa nhã, lấy giúp nàng tu tâm làm cớ mà niệm lên cả ngày kinh.

Thế là mùng một, nam phụ lão ấu tăng tụcGái, trai, già, trẻ, xuất gia và chưa xuất gia. đều có mặt ở Nga Mi đủ cả. Là chưởng môn, lại trên danh nghĩa đã xuất gia, Chu Chỉ Nhược vừa phải tiếp khách vừa phải tham dự lễ cúng bái. Minh Ngọc Trân hiếm khi lên Kim Đỉnh một lần, khăng khăng đòi đi xem đây đó, xong chốc chốc đòi thắp đèn, chốc chốc cầu khai quang thánh vật, những việc này đều xong xuôi nhanh chóng, duy chỉ có phu nhân của Minh Ngọc Trân là Bành thị khiến Chu Chỉ Nhược khó xử. Bà thấy chưởng môn Nga Mi tuổi trẻ tài cao, phong tư trác tuyệt, lòng sinh quý, mong mỏi được kết thân, thế là kéo nàng tới xem tướng tay cho mình. Nàng nào biết xem tướng tay, ngay cả tiên sư Diệt Tuyệt cũng mờ mịt môn này, song dưới hàng nghìn cặp mắt, nàng không tiện nói trắng trợn như thế, kẻo truyền ra ngoài lại thành "Đường đường là chưởng môn Nga Mi, cả tướng tay cũng không biết xem". Nàng đành giả vờ kéo tay Bành phu nhân, hết bóp rồi lại nghía, kết luận duy nhất chỉ là tay này thật mềm, thật thon mảnh, trắng trẻo như ngọc, rồi nhanh trí lấy Dịch lý của võ học và Tứ Tượng Chưởng của Nga Mi ra bịa một tràng, nói gì mà "Thiên địa định vị, sơn trạch thông khí, lôi phong tương bạc, thủy hỏa bất tương xạDịch nghĩa: Trời và Đất ở vị trí cố định (trên-dưới), Núi và Đầm/Hồ thông khí cho nhau, Sấm và Gió thúc đẩy lẫn nhau, Nước và Lửa không xung khắc nhau.
Câu này mô tả trật tự của Sơ đồ Bát Quái Tiên Thiên, là trật tự vũ trụ lý tưởng trước khi hình thành vạn vật theo quan niệm của người xưa rằng, các cặp đối lập nhau tồn tại hài hòa tuyệt đối để tạo nên vũ trụ chứ không xung khắc nhau.

▫️Núi: lồi, cao, tĩnh.
Hồ: lõm, thấp, động.
=> Là một cặp đối lập hoàn hảo về địa hình nhưng trao đổi và cân bằng năng lượng cho nhau. Hơi nước từ Hồ bốc hơi bay lên, hơi nước này gặp Núi cao, bị chặn lại, ngưng tụ thành mây, mưa hoặc suối, chảy ngược xuống, lại đổ đầy Hồ.

▫️Sấm bùng nổ, đột ngột, mạnh mẽ.
Gió len lỏi, thâm nhập, nhẹ nhàng nhưng bền bỉ.
=> Trong tự nhiên, Sấm và Gió thường đi cùng nhau. Gió lớn tạo ra ma sát, tích điện và sinh ra Sấm; Sấm chấn động làm không khí (Gió) rung chuyển. Chúng kích hoạt và hỗ trợ lẫn nhau, chứ không phải cái này triệt tiêu cái kia.

▫️Trong mô hình vũ trụ lý tưởng, Lửa đại diện cho hơi ấm, sự sáng; Nước đại diện cho hơi lạnh, bóng tối. Một vũ trụ cân bằng cần cả hai yếu tố này. Nếu không có Lửa, vũ trụ sẽ lạnh giá tuyệt đối. Nếu không có Nước, vũ trụ sẽ bị thiêu rụi. Trên sơ đồ Tiên Thiên, chúng ở vị trí cân bằng hoàn hảo, kiềm chế lẫn nhau, làm cho vũ trụ hài hòa.
Còn sự xung khắc "Nước dập Lửa" là thuộc về Bát Quái Hậu Thiên (sơ đồ mô tả thế giới vạn vật đã hình thành, nơi có xung đột và biến đổi).
", rồi thì "Sổ vãng giả thuận, tri lai giả nghịchDịch nghĩa: Đếm việc đã qua thì thuận, biết việc sắp tới thì nghịch.
Đây là nguyên lý cơ bản của việc bói toán, dự đoán của Kinh Dịch. Đại ý nói, biết chuyện đã qua là đi thuận (tức thuận theo dòng thời gian từ quá khứ đến hiện tại, ai cũng làm được); biết chuyện sắp tới là đi nghịch (tức phải suy đoán, đi ngược lại trật tự thông thường để tìm ra quy luật, là việc khó). Câu này ám chỉ khả năng dự đoán tương lai là một năng lực "nghịch thiên".
", lại cái gì mà "Viên vu ngoại giả vi dương, phương vu trung giả vi âm, viên nhi động giả vi thiên, phương nhi tĩnh giả vi địaDịch nghĩa: Tròn bên ngoài là Dương, vuông bên trong là Âm, tròn mà động là Trời, vuông mà tĩnh là Đất.
Đây là quan niệm "Trời tròn, Đất vuông", cũng là cách người xưa nhìn nhận về vũ trụ. Người xưa coi Trời (Dương) có hình tròn (bao bọc bên ngoài), còn Đất (Âm) có hình vuông (ở trung tâm); Trời (Dương) thì tròn và luôn luôn chuyển động, Đất (Âm) thì vuông (tượng trưng cho sự ổn định, 4 phương) và đứng yên (là nơi vạn vật sinh sống, tĩnh tại).
", người ngoài nghe như vịt nghe sấm, cuối cùng chốt một câu: Sống lâu trăm tuổi, phúc lộc song toàn.

Đối với Bối Cẩm Nghi, Tô Mộng Thanh kế bên và cả một số đệ tử đời năm đã được truyền võ học dịch lý và nguyên lý Tứ Tượng Chưởng, trình độ nhịn cười khó khăn chẳng khác gì Chu Chỉ Nhược cố giữ cơ mặt nghiêm túc khi nói hươu nói vượn, đồng thời cũng bội phục năng lực ứng biến của chưởng môn nhà mình.

Minh Ngọc Trân và Bành phu nhân nghe xong thì vui mừng khôn xiết, chí ít mồng một xin được điềm may. Hai người dắt tay nhau trên núi du ngoạn, nửa ngày mới ra về, cũng nói sau này có dịp sẽ đến xem trời rạng và biển mây của Nga Mi.

Mùng hai, vẫn là một ngày đón khách hành hương, tuy nhiên hôm nay người đổ về đông hơn, việc tế bái bề bộn hơn. Người Mi Châu không dựng bia nhưng đệ tử lâu năm luôn dễ dàng nhận ra ngay các tổ tiên của họ: gò đất nhỏ nhất là Quách tổ sư, cỏ mọc tươi nhất là Phong Lăng tổ sư, sâu trong rừng trúc là Cô Hồng Tử sư bá, mà ụ mới nhất là sư phụ Diệt Tuyệt sư thái.

Đám đệ tử nhỏ theo sau các sư phụ, sư thúc, cùng dập đầu, vái lạy, có người còn không biết mình đang vái lạy ai, chỉ biết răm rắp làm theo. Đoàn người nán lại lâu nhất dĩ nhiên là bên mộ Diệt Tuyệt sư thái, bởi vì chỉ có vị này là tất cả mọi người ở đây đều gặp qua. Đây là lần đầu tiên Chu Chỉ Nhược đến tế bái vào dịp lễ kể từ khi nhận chức chưởng môn nên đoàn người vẫn cứ đứt ruột xé gan òa khóc, không khóc được cũng phải vờ khóc. Là vị chưởng môn mới, Chu Chỉ Nhược đương nhiên dẫn đầu đoàn khóc trước tiên. Nàng quỳ trên đất, ôm mặt suốt buổi, lẽ đó mà có người hoài nghi nàng giả khóc, mãi đến khi buông tay xuống mới bắt đầu lẩm ba lẩm bẩm, bấy giờ thì họ hiểu không một ai ở đây có thể đau thương bằng nàng, lòng xúc động cảm khái: Nếu Diệt Tuyệt sư thái còn sống, trên thân nàng có lẽ đã không cần gánh vác những chuyện về sau.

Những đệ tử đời thứ tư tuổi tác lớn hơn càng thấy hổ thẹn vì bản thân chẳng đủ lực, phụ lòng tiểu sư muội này quá nhiều. Song thiên tư và thiên tính sao có thể cưỡng cầu, chung quy vẫn cần người thích hợp tới hoàn thành kế hoạch Ỷ Thiên Đồ Long mà tiền nhân để lại.

Trước lập đông, phái Nga Mi đã tham dự vào cuộc chiến giữa Minh Ngọc Trân và tả hữu tướng, thành công bắt sống Cáp Ma Ngốc, nhưng cũng phải chịu tổn thất tương ứng. Trong số người hy sinh còn có cả đệ tử đời thứ tư Triệu Linh Châu, bởi đó, Chu Chỉ Nhược phải đến trước mộ tiên sư tự trách và tạ tội.

Ai nấy đều biết muốn kháng Nguyên chỉ còn cách giương kiếm, trong chiến trận loạn lạc thì sao chắc chắn giữ thân kia được chu toàn, không thể trách bất luận kẻ nào. Nói thì nói vậy, song người vẫn sống sờ sờ bên mình, hôm qua còn kể chuyện tiếu lâm cho nhau nghe mà nay đã về với đất mẹ, khó nén nỗi đau lòng và giày xéo tâm can.

Khi Chu Chỉ Nhược đứng dậy, thấy trên mộ của ân sư mọc lên bụi gai, nàng tính vươn tay không đi nhổ nhưng Tĩnh Huyền níu lại, nói - "Đừng! Mọc thứ này tuy không may mắn nhưng phải đợi tới Thanh Minh mới nhổ được".

Thế là Chu Chỉ Nhược uổng công chịu mấy nhát gai đâm. Nàng chòng chọc những đầu nhọn kia, khó chịu khôn tả, đau đớn từ ngón tay cũng liên tục chảy ngược vào tim.Ý nghĩa của đoạn này chính là theo phong tục, cây gai mọc lên là điềm không may mắn, nhưng người ta kiêng động chạm đến mồ mả trong dịp Tết, mọi việc sửa sang, tảo mộ phải đợi đến Tết Thanh Minh. Nhưng ý nghĩa ẩn dụ đằng sau chính là, di sản, di nguyện và con đường mà Diệt Tuyệt đã để lại cho Chu Chỉ Nhược đầy rẫy những rắc rối, gai góc và dễ gây tổn thương. Chu Chỉ Nhược muốn dọn dẹp những rắc rối này, muốn giải quyết những vấn đề mà sư phụ để lại, muốn con đường của mình và Nga Mi bớt chông gai, nhưng không những không thành công mà còn tự làm mình bị thương.

Hôm qua trước khi đi, Minh Ngọc Trân đã dúi vào tay Chu Chỉ Nhược một mảnh giấy, đại ý là muốn mời Nga Mi tháng hai hợp sức tiêu diệt Hoàn Giả Đô. Chu Chỉ Nhược nghĩ thầm: Xem ra Minh Ngọc Trân đã chuẩn bị vó ngựa chạy vào đất Xuyên. Trừ khử hết thảy quân Nguyên là chuyện tốt về lâu dài, chỉ là, chuyến này không biết sẽ có bao nhiêu người hy sinh. Nàng vẫn mê mang chưa hiểu phải làm sao để bảo toàn Nga Mi một cách trọn vẹn nhất.




Cùng lúc đó, hướng về phía đông đến Hán Thủy, năm mới lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt. Trần Hữu Lượng, cái tên đã giết Nghê Văn Tuấn và tự phong Bình Chương Chính Sự trong năm qua, đang bày tiệc linh đình tới mùng năm nhằm khao thưởng ba quân. Mà trong buổi yến tiệc này phải kể đến vài vị khách đặc biệt, chính là Triệu Mẫn và ba tùy tùng. Mấy người vào chỗ, chờ rượu thịt lên hẳn thì bắt đầu động đũa. Có người kính rượu rồi uống, dù ai cũng chẳng biết mặt mũi ai. Họ không hề câu nệ, từ mùng một đến mùng năm đến dự đều đặn cả. Trước kia trong vương phủ, Triệu Mẫn chưa bao giờ sung sướng, thoải mái tới vậy. Nguyên liệu dân dã tuy tầm thường nhưng nêm thêm dầu muối thì hợp vị đến lạ, thậm chí nàng còn chê bai dăm bát canh lạt ở nhà.

Triệu Mẫn cùng Trần Hữu Lượng bàn bạc đâu vào đấy thì đúng dịp mừng lễ, từ quy tắc xã giao, nàng được mời ở lại đặng cùng hưởng không khí tưng bừng, thế là nàng vui vẻ đồng ý, không hề do dự. Bản thân Trần Hữu Lượng cũng không màng chi nhiều, chung quy chỉ thêm vài miệng ăn mà thôi.

Tất nhiên, cuộc gặp gỡ thoạt tiên chả hề suôn sẻ, hoan hỉ như vầy. Bất kể ai nửa đêm nửa hôm say khướt, đang chuẩn bị vui sướng một phen cũng không muốn vừa mở cửa ra lại đập vào mắt là vị chủ cũ mà mình đã bội phản. Trần Hữu Lượng tái mặt đến mức tỉnh ngay tại chỗ, từ đó về sau phòng vệ quanh hắn càng thêm nghiêm ngặt.

Điều kiện mà Triệu Mẫn đưa ra kỳ thực rất hợp ý hắn, nhưng vẫn trưng bộ mặt nhăn nhó, không ưng - "Ta và Chu Nguyên Chương là có mâu thuẫn, nhưng bất quá là chuyện riêng, sao có thể đặt trên cả việc đánh đuổi quân Nguyên, khôi phục giang sơn? Trần Hữu Lượng ta tuy chỉ là con ngư dân, nhưng cũng là con cháu nhà Hán, trước kia vì cùng đường mới nương nhờ dưới trướng Nhữ Dương Vương kiếm cơm. Nay tay nắm binh quyền, cớ gì thông đồng với Thát Tử? Ngươi đi đi, coi như nể tình từng quen biết, lần này ta xem là khách, về sau đừng gặp lại nữa".

Thì ra hắn cũng lớn lên nhờ chài lưới... Triệu Mẫn vì thế có một thoáng lơ đễnh, nhưng tức thì lấy lại hoạt bát - "Ta cũng chỉ vì nể mặt người quen cũ nên mới đến đây khuyên nhủ, không ngờ lại đánh giá thấp ngươi. Hóa ra Trần Hữu Lượng, Trần Đại Bình Chương lại là một vị tốt bụng, trao trái ngọt cho kẻ khác, cũng không biết Chu Nguyên Chương có lĩnh tình này hay không".

Trần Hữu Lượng cười khẩy - "Hắn bất nhân, ta lại không thể bất nghĩa. Dù nói thế nào cũng không thể công nhiên câu kết với triều đình".

"Thứ nhất, chúng ta không công khai. Thứ hai, chúng ta không câu kết" - Triệu Mẫn cũng cười nói - "Ta đâu phải thay mặt triều đình tới chiêu hàng ngươi, cùng lắm là muốn bí mật thỏa thuận để các ngươi dẹp loạn trước phía nam, bọn ta cũng chỉ lo ổn định phía bắc mà thôi. Địa bàn của ta và ngươi hiện nay đang giáp nhau, đồng thời đều có kẻ thù riêng cần đối phó, hà tất phải đẩy thân vào thế hai mặt chịu địch?".

Trần Hữu Lượng không nói, Triệu Mẫn liền tiếp - "Chi bằng Trần Đại Bình Chương trước tiên thống nhất phía nam, Nhữ Dương Vương cũng chuyên tâm bình định phía bắc để tâu lên thánh thượng, xong chuyện rồi chúng ta sẽ tính sự phân chia thiên hạ. Dù sao, Lưu Phúc Thông và Mao Quý đều không phải bằng hữu của ngươi, sao không để kẻ thù của ngươi tiêu diệt trước một kẻ thù khác? Lỗ lã gì nào?".

Ánh mắt Trần Hữu Lượng toát phần lung lay. Thoạt đầu, hắn chỉ muốn tập trung giải quyết Chu Nguyên Chương trước, những mong sao Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ sa lầy ở phương bắc, bớt bận tâm chiến sự phía nam, nhưng nay Triệu Mẫn tìm đến hắn, quyền chủ động lại nằm trong tay hắn, tự tin được nhân lên gấp bội.

Triệu Mẫn cười thầm, người này quả nhiên là tham, nhưng trúng ý nàng.

"Để tỏ thành ý với tư cách là bằng hữu cũ, đến lúc đó, tự khắc sẽ có một lớp đại lễ, chuyện này cũng chỉ có hai ta biết".

"Thật không ngờ dã tâm Nhữ Dương Vương cao thâm bực này" - Trần Hữu Lượng lấy trà thay rượu, kính Triệu Mẫn một ly - "Có thể cùng bậc anh hùng như thế phân chia thiên hạ là vinh hạnh của Trần mỗ".

Sau yến tiệc của Trần Hữu Lượng, Triệu Mẫn lên đường về Thiểm Tây, ngược lên hướng bắc. Năm nay tiết trời ấm sớm, cảnh sắc đầu xuân hiện rõ, mấy người một đường dẫm hoa mà đi, móng ngựa loang hương ngan ngát. Khi chỉ còn cách đích đến một hai ngày đường, cảnh vật mới dần phai sắc.

Lần này nàng không vội. Dù chỉ còn cách đại doanh của cha năm mươi dặm, nàng vẫn chọn nghỉ ngơi ở Lỗ Gia Thôn một đêm mới tiếp tục lên đường.

Khi toán người vào thôn, trời vẫn chưa tối hẳn, song không thấy một quán trà nào để ngơi chân, cửa cao cửa thấp đều kín mít, chả có khói bếp hay ánh nến soi đêm. Triệu Mẫn lấy làm lạ, trước kia nàng từng qua đây mấy lần, cảnh tượng nào ảm đạm nhường này. May sao lương khô, nước nôi của mọi người mang theo đủ cả, thế là họ vô rừng nấu chút thịt khô cùng rượu. No nê, nàng lại lên cây nằm ngủ, còn ba người nọ thay phiên canh gác.




Sáng hôm sau, tiếng binh mã quấy tỉnh giấc ngủ của nàng. Khi phóng mắt xa xa, nàng thấy có đội quân nhỏ đương giương cờ Nhữ Dương Vương, thế là lại tiếp tục thiếp đi, chẳng bận tâm gì nhiều, chỉ thầm nhẩm bụng sẽ rong ngựa lúc mặt trời lên cao, không khí ấm áp hơn.

Toán lính Mông Cổ này đến gần thì tản ra, thẳng về phía cánh đồng. Ước chừng sau một nén nhang, chúng lại hùa nhau về đầu thôn, hầu hết đều hai tay trống trơn, có vẻ thu hoạch khá ít ỏi.

Dẫn đầu là bách phu trưởng thấy tình hình như vậy bèn lập tức chửi đổng, lệnh cho lính tráng lục soát từng nhà, tìm không thấy lương thực sẽ nấu sống tất cả. Đám tiểu binh tiểu tốt quay đầu, hung hãn mà đứng trước mỗi khung cửa gỗ, tiếng đập tiếng phá vang lên rầm rập, kèm theo là tiếng khóc như ri.

Ầm ĩ khiến nàng không sao ngủ được nên bèn chui ra khỏi rừng quan sát. Trông vào căn hộ gần nhất, nàng thấy một tên lính Mông Cổ đang ôm bao lúa nhỏ, mừng rỡ như điên chạy ùa ra, người dân sau lưng khóc lóc đuổi theo nhưng bị đá ngã dúi dụi. Hắn ngậm máu tươi vẫn van nài - "Quan gia ơi, không được! Đó là hạt giống! Nếu cả hạt giống cũng lấy đi thì chúng tôi còn đường nào sống đây!".

Triệu Mẫn nhíu mày, đi xem thêm vài nhà nữa thì thấy các hộ đều bị lật tung cả lên, gà đẻ trứng, bò cày ruộng, gia súc nhỏ đều bị cướp mất, lương thực sẵn có ít ỏi cũng không tha, ai chống trả bị giết ngay tại chỗ, quỳ sụp van lơn lại vô ích. Có nhà thực sự không còn gì, binh lính đến soát thấy trống không liền ba máu sáu cơn chém loạn xạ, đến mái tranh cũng bị xốc ngược.

Triệu Mẫn thực sự nhìn không nổi hành động ngu xuẩn ấy, được việc thì ít hỏng việc thì nhiều. Nàng đến trước mặt bách phu trưởng, nghiêm nghị chất vấn - "Ai sai ngươi làm chuyện thiển cận này?".

Tên đó hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ biết đối diện là một nam tử người Hán cao mảnh khảnh, thế là rút đao nhằm vào Triệu Mẫn bổ tới. Lấy cấp bậc của hắn, bình thường không có dịp tiếp xúc Thiệu Mẫn quận chúa nên không nhận ra thân phận của nàng là chuyện quá thường tình.

Triệu Mẫn cất cao giọng bằng tiếng Mông Cổ - "Các ngươi cướp được chả bao nhiêu, ngược lại hủy hết mùa màng sau này rồi đó".

"Mày là nhãi ranh phương nào đây hả?".

Giờ đây tính tình Triệu Mẫn trầm ổn hơn trước rất nhiều, nàng chưa nổi giận ngay mà chỉ tiếp tục nói - "Không cho dân chúng đường sống, giặc giã chỉ càng thêm nhiều, cuộc chiến này đánh mãi cũng không hết. Giang sơn của Khả Hãn đâu phải bãi nông trường để các ngươi phi ngựa, đạo lý này đến bao giờ ngươi mới hiểu?".

Tên kia chẳng đoái hoài nửa lời, nhổ nước bọt vào người Triệu Mẫn, nàng nhanh nhẹn né đi, nhưng tức nước vỡ bờ, nàng phi thân phóng cán quạt đập thẳng vô đầu hắn, chỉ một chiêu khiến người ngã ngửa khỏi ngựa. Thấy thủ lĩnh bị tập kích, lính tráng chung quanh nhanh chóng vây lại. A Đại, A Nhị, A Tam từ trên không bay xuống ngăn trước mặt họ, dùng nội lực quát lớn - "Hỗn xược! Nhìn cho kỹ trước mặt các ngươi là người nào!".

Triệu Mẫn phẩy nhẹ quạt, nụ cười vẫn xinh đẹp khiến vạn vật phải e dè, từng câu từng chữ vương theo rét lạnh đầu xuân - "Thôi, bọn chúng không nhận ra gương mặt này của ta thì hôm nay để cho chúng nhớ kỹ, ghi tạc quận chúa nương nương này trong đầu".

Dứt lời, tiếng rên thảm thiết dội lên khắp nơi, ba kẻ võ công cao cường dễ dàng quất cho mớ kỵ binh ngã chỏng gọng. Thấy đủ, Triệu Mẫn lệnh - "Đi! Trả hết cho ta, một món cũng không thể thiếu! Nhất là hạt giống, rớt một hạt ta sẽ chặt một ngón tay của các ngươi!".

Đám lính tuy còn ngỡ ngàng nhưng dưới tình thế bị uy hiếp đành răm rắp tuân theo. Triệu Mẫn nhảy lên chiến mã của bách phu trưởng rồi trỏ vào chủ nhân ban đầu đang nằm sõng soài của nó, lệnh cho hai bên - "Trói hắn vào phía sau cho ta!".




Quận chúa Thiệu Mẫn trở về đương nhiên phải rầm rộ khác thường. A Đại từ xa đã bắn tên lệnh, Nhữ Dương Vương và Thế tử nhiều hôm không gặp nàng, lòng cứ thắp thỏm nhớ mong, nhận được tin báo liền tức tốc ra trước doanh chào đón. Vừa xa xa trông thấy Triệu Mẫn xiêm y phong nhã ngồi trên tuấn mã, khí phách dạt dào, hoàn toàn khác xa tấm thân trầy trật bôn ba của lần trước, bọn hắn vui mừng khôn xiết. Có điều cả hai thấy bụi bay sau đít ngựa của Triệu Mẫn cuộn thành những cụm to lớn hơn nhiều so với những người khác, thế là bỗng đoán xảy chuyện chẳng lành. Đợi đến khi gần hơn một tí, nhìn kỹ thì hóa ra là đang kéo lê một bách phu trưởng phía sau, vì đi cả một đoạn dài đến tận đây mà máu me toàn thân, chừng như hấp hối.

Hai cha con bước lên trước, hỏi han tình hình Triệu Mẫn xong xuôi mới quan tâm kẻ nằm trên đất.

"Mẫn Mẫn, người này thế nào? Hắn mạo phạm đến con sao?" - Lý Sát Hãn nói.

Triệu Mẫn đáp - "Đúng vậy. Cha! Hắn không nhận ra con, còn nhổ nước bọt vô con".

Lý Sát Hãn lập tức sa sầm mặt - "Đã vậy thì lôi xuống chém đi".

Bọn thủ hạ vừa định ra tay lại nghe Triệu Mẫn lên tiếng, âm thanh tuy không lớn nhưng khiến ai ai cũng sững sờ, ánh mắt hướng về Nhữ Dương Vương đầy rẫy những phức tạp.

"Cha, người này mạo phạm con là việc nhỏ, nhưng hắn cướp lương thực của người ta quá vô lý, còn muốn cướp luôn cả hạt giống và gia súc của người ta".

Từng đích thân lao động tay chân, nàng hiểu nỗi cơ cực của nhà nông, tự nhiên sẽ thấy việc làm của bách phu trưởng vừa ngu ngốc vừa tệ hại, không cần nghĩ cũng biết là không nên. Ai ngờ lời vừa thốt ra, nét mặt cha và ca đều biến sắc.

"Con nói là con ngăn hắn trưng thu lương, còn hành hắn thành ra như vậy?" - Lý Sát Hãn đột nhiên nổi xung tới mức từng cọng râu đều đang lẩy bẩy - "Quá quắt!".

Tiếng gầm như tiếng sấm đánh cho Triệu Mẫn giật thót mình. Từ nhỏ tới lớn, cho dù nàng sống chết không chịu lấy Trát Nha Đốc hay từ bỏ tất cả theo Trương Vô Kỵ, phụ thân cũng chưa từng hung dữ đến vậy.

"Quá quắt! Làm xằng làm bậy!" - Nhữ Dương Vương liên tiếp quát thêm.

Vương Bảo Bảo bước lên xem xét thương thế kẻ kia, thấy còn cứu được bèn lập tức sai người khiêng đi chữa trị.

"Cha?" - Triệu Mẫn nhìn cha bằng cặp mắt khó tin.

Lý Sát Hãn chẳng tiện nói nhiều với nàng trước mặt bao người, vẫy tay ra hiệu vào trướng.

Vì để đón Triệu Mẫn từ phương xa về, trong doanh đã bày sẵn một bữa tiệc gia đình. Ba người nhập tiệc, Lý Sát Hãn cúi đầu cắt lấy đùi cừu, bực dọc ngấu nghiến như hổ đói, lại nốc liên tục mấy chung rượu, hồi lâu mới bảo - "Sau này không được phép tự ý can thiệp quân lệnh. Cho dù là con gái ta cũng không được!".

"Cha..." - Triệu Mẫn muốn mở miệng giải thích, Lý Sát Hãn lại nghiêm nghị ngắt lời.

"Con làm gì ta cũng không cản, nhưng tuyệt đối không được phép coi thường chuyện này!".

Triệu Mẫn đâm dỗi, đứng lên nói - "Thật không ngờ phụ thân anh dũng vô song của con lại thiển cận như vậy!".

"Muội muội, đừng nói nữa..." - Vương Bảo Bảo vội kéo Triệu Mẫn lại. Thấy phụ thân đang nổi nóng, hắn lo hai người sẽ giận quá mất khôn.

"Con còn dám nói nữa!" - Nhữ Dương Vương cắm phập dao lên bàn.

Triệu Mẫn vẫn không tính nhượng bộ - "Cha không lấy lý phục người thì con phải nói!".

"Quân lệnh như núi, đạo lý đơn giản này lẽ nào con không hiểu? Người khác theo lệnh ta hành sự, con cản trở hắn là không nên, lại còn hại người ta thành như vậy! Con nghĩ các tướng sĩ sau này nhìn chủ soái ta đây bằng cặp mắt thế nào?" - Lý Sát Hãn nói.

"Hắn chấp hành sai trái, con làm vậy là ngăn tổn thất, không phải cản trở!".

"Có gì sai trái? Con tưởng rằng chúng ta sung sướng như bọn phía nam đó sao? Ta cho con biết, hai năm nay phương bắc liên tục mất mùa, giờ đến cả kinh thành cũng lâm vào nạn đói nạn dịch, lương thảo toàn nhờ chúng ta xoay sở. Nếu không trưng thu thì mâm cơm này từ đâu mà có?" - Lý Sát Hãn gõ mạnh mặt bàn - "Đất đai thênh thang nhưng của cải chỉ có chừng đấy. Một số người ăn sung mặc sướng, một số người đành phải chịu đói. Kẻ cầm đao thương ra trận thì phải có kẻ giơ cuốc cung phụng. Hẳn là nên lấy chừng mực để dân chúng được thở, nhưng thời điểm này không phải đang nạn can qua sao?".

"Bọn họ bị cha bức chết, ruộng đất hoang tàn thì sang năm và cả năm sau nữa phải làm sao?".

"Năm sau và năm sau nữa chúng ta đã không còn ở đây!" - Lý Sát Hãn nói - "Giống như kinh sư, người thịt người cũng được, thịt châu chấu cũng được, sẽ có kẻ sống, chờ chiến tranh kết thúc, dân chúng sẽ từ từ sinh sôi trở lại, không phải sao?".

Triệu Mẫn cười gằn - "Tựa như cỏ nơi này ăn hết thì đổi nơi khác chăn thả sao? Cha, e rằng đối xử với người và cỏ nên có khác biệt mới phải".

"Thiên hạ thái bình, dân chính là dân, thiên hạ bất ổn, dân chính là cỏ" - Lý Sát Hãn nói - "Lúc nên lấy nhiều thì lấy nhiều, lúc nên lấy ít thì lấy ít, đơn giản vậy thôi".

Triệu Mẫn lắc đầu, Lý Sát Hãn rút dao ra, bảo - "Không nói nữa, ăn cơm!".

"Con ăn không vô, quá tàn ác!" - Nàng nhìn những mâm thịt ăm ắp kia, bướng bỉnh rằng - "Ai biết mấy món này từ đâu mà tới?".

"Tàn ác?" - Lý Sát Hãn lắc đầu - "Người khác nói vậy thì thôi, con thì không được. Mẫn Mẫn, con sinh ra đã hưởng thụ mồ hôi xương máu của dân. Cha con, mẹ con, ca ca con, thậm chí từ đời ông của con truy ngược đến đời Thác Lôi, ai mà không trải qua kiếp sống du mục, trồng trọt, còn con từ nhỏ đã ăn no mặc ấm hơn bất kỳ ai. Con nghĩ kỹ đi. Lời khuyên của ta là, đừng tự làm khổ mình".

"Con..." - Nàng ngơ ngẩn hẳn đi, nhất thời không biết phản bác làm sao.

Vương Bảo Bảo thở dài, khuyên - "Ăn đi, muội muội, kẻo lát nữa bụng đói lại phải làm thêm một bữa, người của chúng ta lại phải ra ngoài lấy thêm vài món trở về".

Triệu Mẫn càng nghe càng tức tối hơn, mắng - "Vậy để muội chết đói cho rồi!".

"Vậy thì không được, nếu muội không thể nuốt trôi cục tức này, tí nữa làm sao đi xin lỗi bách phu trưởng kia?" - Vương Bảo Bảo nói.

"Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?" - Nàng khó hiểu, hỏi - "Ca còn muốn muội đi xin lỗi một tên bách phu trưởng nữa sao?".

Lý Sát Hãn nặng nề "ừ" một tiếng, gật đầu bảo - "Là nên đi, hắn còn cứu được thì tốt. Việc này không cho các tướng sĩ một lời giải thích sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí, hành quân đánh trận kiêng kỵ nhất điểm này".

"Con không đi! Là hắn vô lễ với con trước, có nói thế nào cũng không đi. Con cũng không cho rằng con sai!".

"Để Mẫn Mẫn xin lỗi một viên bách phu trưởng quả thực mất thể diện nhà ta" - Lý Sát Hãn chỉ tự lẩm bẩm - "Không cứu hắn là được, sau đó cấm túc Mẫn Mẫn một tháng xem như hình phạt".

"Cha nói phải, một tháng đã đủ rồi. Mẫn Mẫn dù sao cũng là quận chúa, huống hồ tên kia quả thật vô lễ trước, ai ai cũng thấy" - Vương Bảo Bảo nói - "Cha, cứ để con lo cho thỏa đáng".

Triệu Mẫn muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài ưng thuận rồi lặng lẽ dùng cơm. Chung quy nàng vẫn yêu cha nàng, ca ca nàng, dù cho cả nhà này là trời sinh xấu tính... Hơn nữa, nếu xem xét như vậy thì đám người trong hoàng cung còn tội lỗi hơn nhiều, ngày nào có báo ứng cũng là chúng phải hứng chịu trước.

Lòng nàng tự nhủ: Vậy nên xấu là do địa vị bản thân, mà không phải cha và ca ta.

Trước đây, vì yêu, nàng từng vọng tưởng qua nếu mình không phải người Mông Cổ, không phải quận chúa triều đình, không phải con gái của cha, muội muội của ca, cách trở giữa nàng và Trương Vô Kỵ sẽ bớt đi nhiều. Song giờ đây, Triệu Mẫn đã không cho rằng như vậy, bởi nếu nàng không sinh ra là người Mông Cổ, không phải quận chúa triều đình, không phải con gái của cha, muội muội của ca, nàng sẽ là một trong số vô số người Hán căm hận họ nhất trên đời, nhưng nàng mãi mãi cũng không muốn hận họ.

Về sau Triệu Mẫn quả nhiên bị cấm túc một tháng. Không quấy không oán, nàng an phận ở trong lều đọc sách, đêm đến thì gảy đàn, tiếng đàn vang vang ấp ủ tâm tình lặng yên như nước, thi thoảng cha nàng dừng chân ngoài trướng nghe cũng vui dạ. Hết một tháng, Lý Sát Hãn mặc thân quân phục tới tìm con gái. Vén lên một góc lều, quả đầu tròn của ông ló vào, tủm tỉm cười - "Mẫn Mẫn, con nghĩ kỹ chưa?".

Triệu Mẫn cố trừng hai mắt, dỗi - "Tất nhiên là nghĩ kỹ! Nghĩ con từ nhỏ đã xa hoa lãng phí, một năm may vô số quần áo, còn kén chọn, phí thức ăn. Mùa đông trong phòng đốt than suốt ngày, mùa hè không thể thiếu đá, kẻ hầu người hạ vô số kể, lão sư thay đếm không xuể... Ôi! Tóm lại là, thân này sinh ra để bóc lột muôn dân, tội lỗi nhiều khôn tả!".

Nhữ Dương Vương tại chỗ "hả" một tiếng. Triệu Mẫn lại lộ môi cười nũng nịu pha chút tinh nghịch - "Đương nhiên, quan trọng nhất là đừng nghĩ nhiều, đừng trái ý phụ thân, đừng làm khổ bản thân".

"Ái chà, con gái của ta mà!" - Lý Sát Hãn rút cục vui vẻ đi vào, hai cha con ôm nhau hòa giải.

"Mẫn Mẫn, lần này con đi ra rất đúng lúc. Chúng ta lại phải nhổ doanh đến Phượng Tường" - Lý Sát Hãn báo.

"Hở, lại có quân tình?"

Lý Sát Hãn gật đầu - "Đúng như con đoán, Bạch Bất Tín, Lý Hỉ Hỉ lại lần nữa giương cờ gióng trống".

"Vậy thì dùng cách cũ, dồn về Tứ Xuyên" - Triệu Mẫn đã liệu từ trước - "Con gái cam đoan với cha, lần này nhất định sẽ diệt sạch mớ hậu hoạn đáng ghét này".

"Được, con đã nói vậy, ta sẽ giao cả cho con!" - Lý Sát Hãn cực kỳ yên lòng, vỗ vai Triệu Mẫn - "Ta và ca ca con cũng bắt đầu chuẩn bị chiến sự phía đông rồi".

Tháng hai năm Chí Chính thứ mười tám, Bạch Bất Tín tấn công Phượng Tường. Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ bày kế, sai gián điệp nhử quân khởi nghĩa sa vào vòng vây, nội thành ngoại thành giáp công, quân khởi nghĩa đại bại, tàn quân tháo chạy vào Tứ Xuyên. Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ thừa thắng thu phục Kính Châu, Bình Lương. Tháng tư, Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ tập hợp quân Lý Tư Tề, Trương Lương Bật, Quách Trạch Thiện, Bái Thiếp Mộc Nhi, Định Trụ, Uông Trường Sinh Nô,... đóng ở Thiểm Tây công kích Lý Hỉ Hỉ tại Củng Xương. Lý Hỉ Hỉ bại lui vào đất Xuyên.

Theo sau đoàn quân bại trận, cùng bọn chúng lần nữa vào Xuyên còn có Triệu Mẫn. Nhưng khác biệt lần trước, lần này Triệu Mẫn dẫn theo cả một đội quân tinh nhuệ trăm người, bao gồm Thần Tiễn Bát Hùng. Cả bọn đồng loạt cải trang thành đội áp tiêuLà đoàn người làm nhiệm vụ vận chuyển và bảo vệ hàng hóa hoặc con người trên đường. , âm thầm theo đuôi.


💬EDITOR

Thảo trường oanh phi là thành ngữ mang nghĩa "Cỏ mọc dài, oanh bay lượn", mô tả sức sống sinh sôi của vạn vật vào mùa xuân, là thời gian diễn biến trong chương truyện. Tuy nhiên áp vào chương này cũng mang nghĩa ẩn dụ mỉa mai rằng mùa xuân là mùa sức sống của vạn vật sinh sôi nhưng sức sống của con người lại cạn kiệt, ví dân là cỏ nhưng lại mang nghĩa tiêu cực, không thể sinh trưởng tươi tốt như cỏ thật vào xuân, trái lại còn là thứ có thể bị chà đạp không thương tiếc, ngay cả "hạt giống" cũng bị cướp đi, không thể gieo hạt để "sinh sôi".

×