Chương 8: Hoa trọng Cẩm Quan
Đoàn áp tiêu do đội quân cải trang đi từ Tần Lĩnh bám tới Tây Xuyên, suốt chặng đường luôn giữ khoảng cách mười dặm với đám tàn quân. Những tinh binh Mông Cổ vô cùng khéo léo trong việc truy lùng vết địch, bởi vậy mà thuận lợi cách một quãng xa vẫn không mất dấu.
Thám tử báo với nàng, Minh Ngọc Trân và lính của hắn còn ở Trùng Khánh, chưa quyết được nên tiến vào hướng nào do tranh chấp với Trần Hữu Lượng, không cần lo hắn kéo quân vào Xuyên, việc này khiến nàng suy nghĩ một phen. Mục đích của nàng là dụ Minh Ngọc Trân đối phó với tàn quân, ngăn bọn chúng trong khoảnh khắc thuận mắt nhau, rồi một đông một tây tương thân tương ái.
Minh Ngọc Trân thận trọng từng li từng tí vượt ngoài dự kiến của nàng. Suy cho cùng, đồng bằng Tây Xuyên phì nhiêu ngàn dặm, bắc có Kiếm Môn, nhìn ra Lũng Tây, đông có Cù Đường, đến được Giang Tả, lẽ nào lại chiếm Trùng Khánh mà không ngó ngàng Thành Đô?
Vả lại Triệu Mẫn cũng đánh giá thấp sự điên cuồng của đám bại quân cùng đường bít lối kia. Đúng như câu nói "kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa".
Trùng trùng núi cao bọc lấy trấn Thủy Dương, hơi lạnh âm ẩm len lỏi vào độ xuân ấm. Thành trấn này tựa như chốn đào nguyên, thân sinh trên vùng bằng phẳng ngút ngàn nên từ trên cao nhìn xuống, nàng thấy quá đỗi mới lạ. Sau cả quãng dài, ngựa mệt mỏi, Triệu Mẫn cũng muốn quay về nhân gian ăn no ngủ say một đêm tại quán trọ. Tuy nói đã ngụy trang thành đội áp tiêu nhưng đoàn người hùng hậu cỡ này vẫn nên hết sức cẩn trọng, tránh chạm mặt kẻ địch thì hơn, thế là lớp lớp trại mọc lên ở ngoài trấn, chỉ phái một hai tên tay chân lanh lẹ vào thành quan sát, chờ quân Khăn Đỏ rời đi mới tiến vào trong.
Triệu Mẫn nghĩ thầm: Hai tên Bạch, Lý nếu muốn ngay tại chỗ mộ binh mộ lương thì thể nào cũng phải đợi nghỉ ngơi vài ngày. Vậy là nàng đặc biệt căn dặn tên phụ trách theo dõi tàn quân khi thay ca trở về nhớ mang ít đồ vặt như bánh sữa đông, ai ngờ chỉ nửa ngày sau tên thám tử đã thông thốc chạy tới, báo trong cơn hụt hơi rằng quân Khăn Xanh đã đi rồi.
"Khăn Xanh?" - Nàng ngạc nhiên. Phải biết, để tiện hành sự về sau, trong các hòm rương mang theo toàn chứa khăn đỏ.
"Vâng, Khăn Xanh. Sau khi vào thành, chúng tìm một tửu quán để mấy tên thủ lĩnh hội họp, chốc sau đi ra lệnh cho toàn bộ đổi thành khăn xanh. Quân Khăn Đỏ trước đó cũng mang theo khăn xanh hòng gạt địch lúc giao chiến" - Thám tử nói.
"Vậy trước mắt chúng chuẩn bị giao chiến với ai? Đánh hướng nào?" - Triệu Mẫn bỗng sáng rỡ đồng tử.
"Cử động này dường như có ý muốn tách khỏi Lưu Phúc Thông, tự lập phe cánh riêng".
Khoác trên mình bộ giáp tiêu đầu ✶ Người dẫn đầu đoàn áp tiêu. trình trịch, Triệu Mẫn mân mê cây quạt nhưng vẫn không sao mất đi văn nhã, thanh tao, ra hình ra dáng một vị công tử phong lưu hẳn hoi. Nàng gõ cán lên đốt ngón tay, suy tư hỏi - "Lạ thật, ta thấy chúng gần cạn kiệt lương rồi, sao không ở đây bổ sung?".
"Chúng sắp bổ sung xong rồi" - Thám tử nói - "Quân Khăn Xanh vung đao về bách tính. Giết, đốt, cướp đủ cả. Hiện tại đang thẳng đến Thành Đô".
Nghe vậy, nàng hơi ngẩn ra, rồi giễu cợt - "Còn học theo quân Nguyên chúng ta nữa ha... Đi! Vào thành xem xem!".
Đến trong thành, cảnh tượng trước mắt khiến cho Triệu Mẫn hít hơi thật sâu dù đã quen thuộc với những hành vi tương tự của lính Mông Cổ, bụng thầm may mắn mình không theo chúng vào thành. Ban đầu, nàng nghĩ chỉ có ngoại tộc mới tàn nhẫn với nhau như vậy, mà người Hán, như Minh Giáo, ít nhiều còn hiểu được thương xót đồng bào. Vậy mà lúc này, nàng thấy dinh thự của quan địa phương bị thiêu rụi, miếu đường sụp đổ, phố nhuộm sông máu, đàn ông phơi thây, đàn bà tủi nhục mà tìm cái chết đến bảy, tám phần.
Trong nháy mắt đó, đầu óc Triệu Mẫn xẹt ngang một ý nghĩ: Trương Vô Kỵ ơi Trương Vô Kỵ, đây là nghĩa quân mà huynh nói đó sao? Trời muốn diệt ai, e rằng còn chưa nói trước được.
"Đi, bám sát chúng, xem chúng rốt cục tính làm gì!" - Nàng lệnh cho thủ hạ lập tức nhổ trại, một khắc cũng không thể chần chừ.
"Quận chúa, vậy những thứ này...".
Triệu Mẫn quay đầu dòm mấy cái rương lớn, nghĩ thầm đang thời đại loạn, chẳng dùng được nữa, chi bằng vứt đi cho nhẹ gánh, tiện bề di chuyển, vậy là dứt khoát nói - "Không cần nữa, chỉ mang theo vật tư cần thiết, chúng ta cố hành quân gọn nhẹ nhất có thể".
Bấy giờ, hệ thống phòng thủ của các thành trì khắp vùng Tây Xuyên chỉ còn là lớp vỏ bọc, các lộ giao nhau giữa các địa phương hoàn toàn đứt gãy, gần như không thể liên lạc được nữa. Quân Khăn Xanh tiến như chẻ tre, nơi nào đi qua đều là thảm cảnh nhân gian, kể cả bách tính ở thành Cẩm Quan ✶ Tên gọi cũ của Thành Đô. nào đâu hay biết tai ương tới gần, chỉ nghĩ hôm nay vẫn như mọi ngày, an phận sống qua từng khắc.
Giang hồ nhân sĩ tai nghe tám hướng, mắt nhìn sáu phương. Song, từ Thủy Dương đến Thành Đô quá gần, khi tin tức truyền về Kim Đỉnh, Thành Đô đã thất thủ hơn một ngày, mà mấy vị sư thái nhận lời đến chùa Tín Tương dự pháp hội đã rất thành kính lên đường từ hai ba ngày trước, chỉ có vào thành sớm hơn quân Khăn Xanh chứ không muộn được. Chu Chỉ Nhược lúc đấy lòng như lửa đốt, xách Ỷ Thiên Kiếm bay thẳng xuống núi. Viện binh bấy giờ toàn do Tĩnh Huyền chỉ điểm từ những người còn ở hậu phương, võ công nổi bật của phái hầu như đều xuống núi cả, chỉ e sự đã muộn.
Hôm ấy thành tan, đúng vào ngày đản sinh của ngài Văn Thù, đối với chùa Tín Tương, đây là thời điểm cử hành pháp hội lớn nhất trong năm. Nga Mi vốn có mối duyên sâu với chùa từ đời tổ sư, hằng năm đều được mời đến trước nửa tháng, và cử ít nhất ba vị sư thái chữ "Tĩnh" tham dự, năm nay cũng không ngoại lệ. Bởi vì đầu năm giằng co với Hoàn Giả Đô gây nhiều sát nghiệp, đệ tử tục gia Tô Mộng Thanh cũng sinh lòng hướng Phật, đòi theo Tĩnh Không, Tĩnh Chiếu, Tĩnh Già với mong muốn phụ việc thắp hương đốt nến để chuộc ít lỗi lầm.
Ai ngờ chưa kịp bắt đầu pháp hội, đèn vừa thắp, ánh sáng lung linh hắt lên thân Phật thì ngoài điện vang tiếng nức nở liên hồi. Cõi lòng từ bi của kẻ tu hành lay động, các tăng ni vội đặt xuống hương khói, ra cổng chùa xem xét nhân gian cớ gì khốn khổ.
Họ thấy một nhóm thiếu phụ dắt theo con nhỏ van nài cửa chùa rộng mở đặng nương náu tấm thân với tất cả bàng hoàng, còn kể rằng loạn quân vào thành đang giết người, cướp của khắp nơi, nam nhân gần như bỏ mạng vì bảo vệ họ chạy thoát, giờ ai nấy đều rơi vào cảnh khốn cùng.
Trong số tăng ni có khá nhiều người am hiểu võ nghệ, từ xa đã nghe thấy tiếng vó ngựa, biết lời họ nói là thật, thế là trụ trì chùa Tín Tương vội lách thân để người bước vào, đồng thời lệnh cho tăng nhân nấu cháo, băng bó cho người bị thương. Nhóm tị nạn kéo đến ngày một đông, ngay tại lúc chùa sắp không chứa nổi nữa thì quân Khăn Xanh đuổi tới, vì vậy võ tăng võ ni đều ra cửa. Lấy phận chủ nhà, tăng chúng chùa Tín Tương tuy giữ lễ phép với loạn quân hết mực nhưng kiên quyết ngăn chúng vào nửa bước.
"Ta còn đang hỏi người đâu cả rồi, hóa ra là trốn chỗ các ngươi" - Tên tướng lĩnh giết người đỏ cả mắt kia mỉa mai - "Thường dân bách tính các ngươi che chở thì thôi, nhưng mấy tiểu nương tử của Túy Hồng Lâu đấy vào phật môn của các ngươi, sợ là không thích hợp lắm đâu".
Đám tăng ni chỉ lo cứu người, đâu quản thân phận kẻ vào là ai, nghe lời đấy, sắc mặt một số người sinh biến.
"Thiện tai thiện tai, chúng sinh đều có tâm phật, trên đời vốn không có người không thể độ hóa".
"Phương trượng nói chí phải, bần ni kính nể. Hôm nay dù sống hay chết cũng nguyện cùng quý tự bảo vệ bách tính sau lưng" - Tĩnh Không thốt.
Đại diện Nga Mi đã ra mặt, các tăng ni tham gia pháp hội càng đồng lòng, hăng hái.
"Nói hay lắm, nếu ai cũng có thể độ hóa được, vậy đại sư có thể độ ta được chăng?" - Tên thống lĩnh kia cười rồi xuống ngựa ra vẻ cung kính - "Tại hạ Phó Hữu Đức, cũng muốn vào chùa lánh nạn lửa binh".
Trụ trì nghiêm túc lắc đầu - "Ngài đảo lộn nhân quả, binh đao do các ngài một tay tạo nên. Trước khi ngài nhận thức rõ thiện ác trong lòng, bần tăng không thể cho ngài vào chùa".
Phó Hữu Đức khom lưng, thi lễ bảo - "Không biết đại sư có nguyện ý giúp ta nhận rõ? Mấy ngày nay ta cũng rất khổ sở, nhắm mắt chỉ thấy toàn oan hồn. Bọn chúng trách móc ta, muốn kéo ta xuống địa ngục...".
Nghe thế, trụ trì vội đỡ hắn dậy, nhẹ lời khuyên bảo - "Quay đầu là bờ, chỉ cần thí chủ kịp thời thu tay, vẫn chưa muộn".
Đoạn tới đây, Phó Hữu Đức đột nhiên cười lạnh, trụ trì cả kinh, nhưng không còn kịp nữa, một con dao từ tay áo hắn lóe lên, đâm thẳng lồng ngực phương trượng.
"Vậy nên ta không ngại ở địa ngục có thêm một oan hồn đợi ta!" - Phó Hữu Đức nói thêm.
Thực tế, vị trụ trì kia không giỏi võ, chỉ là tuân theo nguyên tắc quân đội, "bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu", đụng chuyện phải giết kẻ đầu têu trước tiên.
"Phương trượng!".
Đương lúc mọi người bàng hoàng reo lên, trụ trì đã ngã quỵ, trong miệng niệm ra một câu cuối cùng "Nam mô A di đà phật".
Tận mắt thấy loạn tặc hèn hạ tột độ, một phương hộ chùa đã đầy phẫn nộ, cầm lấy binh khí xông lên. Dù địch đông hơn rất nhiều nhưng hôm nay phải thay trụ trì lấy lại công đạo.
Phó Hữu Đức cũng lệnh lính tráng lao vào, cất tiếng sang sảng - "Lên! Cạo hết vàng trên tượng Phật xuống cho ta! Bắt mỹ nhân về hết cho ta!".
Cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào các đệ tử Nga Mi, thầm nghĩ: Ta xem mấy vị sư thái có tóc này cũng không tệ".
Ba vị sư thái và Tô Mộng Thanh đều được Diệt Tuyệt chân truyền, sở hữu một phần nội lực Nga Mi Cửu Dương Công, kiếm pháp cũng thuộc hàng điêu luyện. Nhưng đã gọi là "luyện đao trăm ngày, luyện thương ngàn ngày, luyện kiếm muôn ngày" thì cái tinh diệu nửa nhu nửa cương của kiếm pháp Nga Mi dù có là đệ tử đời thứ tư thâm niên nhất cũng khó lòng đốt cháy giai đoạn để thành thạo được. Bình thường lấy một chọi một so chiêu với người tập võ còn xoay sở được, nay thân lâm vào giữa loạn quân, địch đông ta ít, quả thực quá sức, mà họ đã vậy thì những người khác càng thê thảm hơn. Phương hộ chùa liên tiếp có người nằm xuống, buộc nhiều hòa thượng không biết một ngón võ nào cũng cầm gậy gộc xông pha.
Trong số người tị nạn cũng có người trẻ tuổi lao lên thế chỗ người nằm xuống. Bỗng nhiên, một nữ tử nhặt lên trường kiếm trên đất, tung thân nhảy vào trận pháp của Nga Mi, lấp đầy chỗ trống trong hàng thủ bốn người. Nàng thuận tay sử vài chiêu của Kim Đỉnh Cửu Thức để đánh lui kẻ địch.
"Nữ thí chủ
này sao lại biết kiếm pháp của Nga Mi ta?" - Tĩnh Chiếu ngạc nhiên hỏi.
Vừa dứt lời, trong miệng đồng thời phun ra đinh sắt dạng hạt táo
✶
Nguyên tác:
Giữa lúc ấy, một nữ ni trung niên từ đám đệ tử phái Nga Mi bước đến trước mặt Tạ Tốn, nói:
– Mối thù giết chồng ta, ta cũng nhổ một bãi nước bọt để kết thúc.
Nói xong há mồm, nhổ một bãi nước bọt vào trán Tạ Tốn. Không ngờ bãi nước bọt này kình phong rất mạnh, bên trong lại có một cái ĐINH SẮT HÌNH HẠT TÁO.
Tạ Tốn nghe tiếng gió có điều khác lạ, gượng cười buồn bã nhưng không tránh né, nghĩ thầm: “Ta bây giờ mới chết, đã là quá muộn”.
Bỗng dưng một bóng vàng lướt qua, Hoàng y mỹ nữ bất ngờ vọt tới, phất tay áo cuốn lấy cái đinh sắt, quát:
– Vị sư thái này pháp danh là gì?
Nữ ni kia đột kích không trúng, hơi kinh hoảng, đáp:
– Ta là Tĩnh Chiếu.
xuyên
thủng sọ địch nhân phía trước.
"Các vị sư thúc, tiểu nữ trước đây là đệ tử đời thứ năm của Nga Mi, từng có pháp danh là Trí An, sư phụ là Tĩnh Huyền sư thái. Sau này vì gia biến nên hoàn tục, rời khỏi phái" - Nữ tử trẻ tuổi tự báo lai lịch.
"Ra đây là Trí An sư điệt, ta nhớ rồi!" - Giữa trận khổ chiến, nét mặt Tĩnh Già dịu đi đôi chút vì gặp cố nhân - "Là hạt giống tốt. Năm xưa ngươi xuống núi về nhà, đại sư tỷ còn tiếc nuối mãi. Nhưng e là hôm nay chúng ta phải bỏ mạng nơi đây, sao ngươi còn dại dột nhảy vào? Mau mau chạy đi!".
"Tôi không đi. Một ngày là người Nga Mi, cả đời là người Nga Mi, nay các sư thúc gặp nạn, tuy tu vi nông cạn nhưng tiểu nữ quyết không khoanh tay đứng nhìn, hèn nhát cầu an".
Tĩnh Không lên tiếng - "Thôi được, hôm nay chúng ta cùng lấy thân này tử vì đạo, xem như không phụ lòng Nga Mi và ân sư".
Xưa kia Diệt Tuyệt thường lấy phong thái mạnh mẽ như thế để khích lệ tinh thần đệ tử, quả nhiên sau khi nghe xong, lòng quả cảm của chúng đệ tử dâng trào hừng hực.
Mấy người thay nhau múa kiếm yểm hộ. Dẫu chỉ là một chút trận pháp cơ bản, chẳng sánh bằng Võ Đang hay Toàn Chân Giáo năm đó danh chấn giang hồ, song cũng đủ giúp họ trụ được một hồi. Ngặt nỗi, mấy người Nga Mi tạm lo yên thân mình nhưng những kẻ khác lại khó bảo toàn, phương hộ chùa rất nhanh thất thủ từ các hướng khác, xé thành một lỗ lớn, quân Khăn Xanh đồng loạt xông vào. Chúng theo lệnh, cạo vàng trên thân Phật, vác đi rương công đức, lôi những phụ nữ trẻ tuổi ra ngoài, tiếng gào khóc ran khắp thiên địa. Phái Nga Mi nóng lòng nóng ruột song không cách nào thoát ra tương cứu.
"Sư tỷ, tính sao bây giờ?" - Tô Mộng Thanh hỏi - "Tiếp tục thế này cũng không phải cách, đã không bảo vệ được người khác, chúng ta cũng khó chống đỡ lâu dài!"
Tĩnh Không xếp hàng thứ ba trong số các đệ tử xuất gia, mà thứ hai là Tĩnh Hư đã hy sinh ở đỉnh Quang Minh, chưởng môn và Tĩnh Huyền đều không ở đây, bởi vậy quyết định đều nằm cả trong tay Tĩnh Không. Với hiện trạng bấy giờ, nàng phải thay đổi chiến thuật - "Chúng ta vừa đánh vừa rút, tìm cách báo tin cho chưởng môn. Nếu không ngăn chặn nạn lửa binh này, e rằng họa lớn phủ khắp đất Xuyên".
Nhưng họ đâu ngờ tới, thân dù đã xuất gia cũng sẽ thành mục tiêu dòm ngó, vì họ chỉ cho rằng tệ nhất là anh dũng hy sinh trận này. Hiện tại mấy người vẫn duy trì pháp trận trọn vẹn để thối lui đến chỗ rộng rãi hơn, nhưng địch nhân bủa vây không hề thuyên giảm.
Tĩnh Không nghiến răng - "Trí An, ta không biết tên tục của ngươi, đành tạm gọi như vậy. Ngươi nhớ đường về Kim Đỉnh chứ?".
"Đương nhiên nhớ! Tiểu nữ thường mơ thấy mình vẫn đi trên đường núi kia" - Trí An đáp.
"Tốt, chính như ngươi nói, một ngày là đệ tử phái Nga Mi ta, cả đời vẫn là đệ tử phái Nga Mi. Bây giờ mọi người lâm nguy, hiển nhiên nên từ tiền bối bảo vệ tiểu bối chu toàn" - Tĩnh Không nói - "Kéo dài, mọi người chỉ còn đường chết, chi bằng chúng ta đổi trận, mở đường máu. Ngươi hãy xông ra để về Nga Mi báo tin. Chưởng môn nhất định sẽ có cách báo thù cho chúng ta".
"Sao thế được!" - Trí An lắc đầu lia lịa.
"Ba vị sư muội có đồng ý không?".
Tĩnh Chiếu, Tĩnh Già và Tô Mộng Thanh đều gật đầu tán thành.
Tô Mộng Thanh nói - "Có thể bảo vệ sư điệt của mình cũng coi như không uổng công bỏ mạng kiếp này".
Thế là bốn người lập tức đổi trận, từ Tốn đến Khôn nghịch hướng ✶ Trong sơ đồ Hậu Thiên Bát quái, Tốn ở hướng Đông Nam, Khôn ở hướng Tây Nam; nghịch hướng là di chuyển ngược chiều kim đồng hồ. , quả nhiên như một mũi kiếm sắc lẻm xẻ ra một con đường sống. Tuy nhiên trong quá trình đó, phòng thủ suy yếu dẫn tới Tĩnh Chiếu bị trúng một thương đằng sau, Trí An vì thế lo lắng và áy náy lẫn lộn, song nhanh chóng bị Tĩnh Không dứt khoát đẩy ra ngoài - "Đi mau!".
Vậy là nàng vừa khóc vừa chạy, lưng gánh vác hy vọng của bao người lao ra. Nào ngờ, chưa đi được bao xa lại đụng phải toán quân Khăn Xanh khác độ mười tên. Chúng cưỡi ngựa hò hét muốn bắt lấy nàng, tuyệt vọng đã ứ đầy lồng ngực Trí An. Nàng đổi hướng chạy tiếp, thế nhưng đôi chân kia sao bì được chiến mã? Dù biết khinh công cũng chưa hơn một dặm đã dễ dàng bị bắt kịp. Mắt thấy tay tên kỵ binh vươn tới, chỉ còn cách nàng trong gang tấc là túm lấy vai nàng được ngay, nhưng chợt nhiên, phía trước thoạt lao tới một nhóm kỵ binh khác. Tám vị đại hán thân hình vạm vỡ, cung cách như những thợ săn, ai nấy đều cao lớn, cường tráng hơn quân Khăn Xanh, cánh tay rắn rỏi giương cung như nắm một vầng trăng tròn vành vạnh. Đứng đầu lại là một vị công tử thiếu niên, hết mực nho nhã, tay đong đưa chiếc quạt có cán làm bằng bạch ngọc. Quạt thì phe phẩy, còn mũi tên cứ liên tiếp bắn ra, quân Khăn Xanh nháy mắt bị ngã ngựa, tắt thở.
A! Được cứu rồi, một ý niệm thoáng qua trong đầu Trí An. Nhìn mặt ngọc thanh tú của tiểu công tử kia, nom là người hiền lành, nàng bỗng chốc yên lòng, té xỉu trên đất.
"Trời ơi, sao các ngươi dọa người ta ngất rồi?" - Triệu Mẫn thốt - "Mau mau ôm lên ngựa, rút lui!".
Với số lượng hiện có, nàng dĩ nhiên càng tránh dây dưa với quân Khăn Xanh càng tốt, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, cứu được một tiểu đệ tử để liên lạc với Nga Mi đã đủ hài lòng.
Mộng mị tan, Trí An tỉnh dậy đã là xế chiều. Nàng mở mắt thấy mình đang nằm trên chiếc giường ghép trong một gian trọ tồi tàn, xung quanh còn hằn dấu vết đập phá, nắng lọt qua lỗ hổng trên nóc chiếu thẳng vào mặt nàng. Không khí tĩnh mịch khiến Trí An ngỡ rằng đại nạn buổi sáng chỉ là ác mộng. Cơ mà lúc này, người trông coi bên giường lại chính là vị công tử đạo mạo ban sáng, như thế nhắc nhở nàng tất cả cớ sự hoàn toàn chân thực.
"Quân Khăn Xanh đã đi qua vùng này rồi, tạm thời chúng sẽ không quay lại nữa" - Triệu Mẫn cất tiếng - "Đương nhiên, ta đã phái người canh gác bên ngoài, ngươi cứ yên tâm".
Trí An nghe âm thanh kia thanh trong, êm ái, bấy giờ mới phát giác đây là nữ cải nam trang, lòng hơi chùng xuống. Dẫu sao được một thiếu niên anh tuấn cứu giúp, khó tránh khỏi rung động, song nàng rất nhanh chấp nhận thực tế - "Đa tạ cô nương cứu mạng, tiểu nữ vô cùng cảm kích!".
Triệu Mẫn lấy làm thỏa đáng, khép quạt bảo - "Được, lời cảm tạ của Nga Mi ta dĩ nhiên phải nhận".
"A! Đúng rồi, Nga Mi... Tôi phải mau chóng về Nga Mi cầu viện!" - Trí An vừa nói vừa lật đật đứng dậy.
Triệu Mẫn dang tay ngăn - "Không cần thiết, ngươi cho rằng sức này của ngươi đi tìm chưởng môn của các ngươi nhanh hơn hay chưởng môn của các ngươi tới tìm ngươi nhanh hơn?".
Trí An trầm tư, ngẫm cũng có lý - "Khinh công của Diệt Tuyệt thái sư phụ cao minh hơn tôi bội phần".
"Diệt Tuyệt? Ngươi nói ngươi muốn tìm Diệt Tuyệt?" - Triệu Mẫn bỗng chốc buồn cười - "Thế thì dễ lắm, ngươi kề dao lên cổ, quẹt một nhát là thấy bà ta rồi".
"Cái... cái gì?" - Trí An khựng lại suy nghĩ - "Cô nói là thái sư phụ của tôi... viên tịch rồi ư? Sao có thể, thái sư phụ còn chưa đến tuổi thọ mà".
Nhắc tới Diệt Tuyệt sư thái qua đời, Triệu Mẫn không khỏi lúng túng, tự nhiên tránh giải thích nhiều, chỉ thắc mắc - "Ngươi là đệ tử Nga Mi, lẽ nào không biết chuyện này?".
Nàng tận mắt thấy từ xa nhóm sư thái Tĩnh Không chẳng tiếc mình bị loạn binh bắt giữ để bảo vệ cô gái kia. Nếu cô ta không phải phái Nga Mi thì khó lý giải được.
"Thuở nhỏ từng xuất gia tại Nga Mi, năm mười mấy tuổi đệ đệ muội muội qua đời, không ai chăm phụ mẫu nên hoàn tục về nhà, tính ra có bảy tám năm không lên núi, phái Nga Mi sinh biến cố dĩ nhiên không biết".
"Thì ra là đệ tử hoàn tục..." - Triệu Mẫn nghe xong càng thêm kính phục hành vi xả thân của các vị đệ tử đời thứ tư - "Hiện nay trong phái Nga Mi còn có ai quen biết ngươi không?".
"Tất nhiên là có, sư phụ Tĩnh Huyền, hôm nay tam sư thúc, ngũ sư thúc, lục sư thúc và Tô sư thúc đều là người quen, còn có cả tiểu sư thúc năm xưa từng rất thân...".
Triệu Mẫn chả hứng thú mấy với chuỗi gia phả dài thườn thượt này, xua tay bảo - "Thôi! Lão ngũ, lão lục, lão thất, lão bát gì đó đều vô dụng, chỉ có chưởng môn của các ngươi đến thì các sư thúc kia mới cứu nổi. Ngươi còn nhớ ám hiệu của Nga Mi không?".
Trí An gật đầu - "Đương nhiên nhớ, vòng Phật quang và kiếm. Tôi ra ngoài tường vẽ một cái".
Khi Chu Chỉ Nhược đặt chân tới Thành Đô, trước mắt chỉ còn là đống tro tàn sau thảm họa. Khắp nơi đều bám dấu cháy xém, có chỗ chỉ vừa tắt lửa, hơi khói nồng nặc. Nàng cảm giác từng tấc dưới gót nhớp nháp máu khô, mùi tử vong ngợp cả tòa thành.
Trên phố còn văng vẳng tiếng rên khe khẽ của những kẻ thoi thóp, và cả tàn binh chưa rút khỏi nhà dân, chúng mò vào những cửa tiệm hoang tàn, cố vơ vét thêm chút đỉnh trên thân người chết. Nhớ lại cách đây không lâu còn xưng bọn này là nghĩa quân, tung hô là anh hùng kháng Nguyên, giờ chỉ thấy tinh thần nàng chới với.
Có điều hiện giờ không thích hợp nghĩ nhiều, tìm kiếm tung tích của các sư tỷ quan trọng hơn cả. Chu Chỉ Nhược lẩn tránh binh mã, lần theo hướng chùa Tín Tương, nhưng thấy trước chùa la liệt thi thể, chắc chắn đã có một trận ác chiến ở đây. Phần lớn người chết đều mặc áo tăng ni, tim nàng lạnh hơn phân nửa.
"Sư tỷ, sư tỷ! Tĩnh Không sư tỷ, mọi người ở đâu?" - Chu Chỉ Nhược nhảy vào trong chùa trống trơn gọi liên tiếp, mà giật mình chỉ là mấy con quạ đen xà xuống kiếm miếng ăn. Chu Chỉ Nhược lại trở ra cửa tìm trong đống xác, không một ai mặc y phục của phái Nga Mi cả, nàng thở phào.
Tiên sư lúc sinh thời che chở đám đồ tử đồ tôn hết mực, chả bao giờ để người ngoài ức hiếp, nếu đệ tử dưới thời của nàng cứ liên tiếp xảy ra chuyện sinh tử thế này, e rằng nàng không xứng với trọng trách cao quý kia nữa, Chu Chỉ Nhược nghĩ.
Cứ lòng vòng khắp con phố điêu tàn tìm kiếm, nàng đoán rằng các sư tỷ đã đến nơi nào đó ẩn náu, vì vậy càng chăm chú lên mấy bức tường để tìm tòi ký hiệu. Rốt cuộc, dưới cửa sổ của một quán trọ ngụ trong con ngõ hẹp và vắng, nàng trông thấy bức vẽ quen thuộc.
Có điều, Chu Chỉ Nhược nghe ngóng bên trong có tiếng nói chuyện, tiếng hô hấp của khoảng mười người, trong đó có tám người là nam nhân không có nền tảng nội công, hai nữ nhân còn lại, một người hoàn toàn không có nội công, người kia lại có cách thở như Cửu Dương Công. Rõ ràng là bẫy, nhưng viện binh của Nga Mi còn ở rất xa, đuổi tới đã quá muộn, mà nàng thì không thể lỡ mất manh mối duy nhất này, cộng thêm dọc đường thấy nhiều nữ nhân gặp nạn, xiêm y xốc xếch, trong khi các sư tỷ của mình cả đời tuân thủ tổ huấn, giữ thân trong sạch, lòng càng thiêu như lửa.
Vậy là nàng bất chấp, siết chặt Ỷ Thiên Kiếm, bước vô cửa. Dưới đất trống rỗng, nàng giẫm chân lên lầu, lùng từng phòng một. Rốt cuộc, khi phá cửa xông vào gian lớn nhất, đập vào mắt là nụ cười dương dương tự đắc của Triệu Mẫn kèm theo câu chào hỏi - "Chu Chỉ Nhược, vẫn khỏe chứ?".
Hóa ra là yêu nữ này bẫy ta, Chu Chỉ Nhược nghĩ bụng, kiếm tức thì thoát vỏ, chĩa về phía Triệu Mẫn. Triệu Mẫn nhanh nhảu quơ cán quạt ra đỡ, song nội công kỳ lạ của đối phương hất văng quạt khỏi tay. Thần Tiễn Bát Hùng đã kéo cung, bốn phương tám hướng nhắm vào Chu Chỉ Nhược.
"Đừng manh động!" - Triệu Nhất Thương quát to.
"Các ngươi thử xem ai nhanh hơn" - Chu Chỉ Nhược cũng gằn giọng đáp trả.
"Ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận, ta không ngại" - Triệu Mẫn khẽ cười - "Nhưng nếu ngươi chết, ai cứu các sư tỷ của ngươi đây?".
"Họ ở đâu? Ngươi đã làm gì họ?".
"Nếu ở trong tay ta chẳng phải càng yên tâm hơn sao?" - Triệu Mẫn lại nở nụ cười khẩy - "Bản tính ta thương hương tiếc ngọc nhất, cùng lắm là nhốt mỹ nhân lại hù dọa một phen, cả ngón tay cũng không nỡ cắt nữa mà".
Chu Chỉ Nhược chả có tâm tư luyên thuyên với nàng, thấy không phải manh mối muốn tìm, nàng thoáng cái quay người bỏ đi. Bỗng nhiên, trong góc lại vang lên giọng nói hơi quen - "Tiểu sư thúc, Triệu cô nương không phải người xấu, là cô ấy đã cứu tôi".
"Tiểu sư thúc..." - Triệu Mẫn nghe ba chữ xưng hô này liền phì cười ra tiếng.
Chu Chỉ Nhược lơ nàng, đi thẳng đến trước giường, quan sát một hồi mới hỏi - "Cô là... là Trí An?".
"Phải, là tôi, Chỉ Nhược!" - Trí An vén hết mây mờ, hăm hở kéo tay nàng nói - "Bao năm không gặp, cô lớn tới vậy rồi. Vừa mới suýt không nhận ra, còn tưởng cô vẫn là tiểu cô nương, hai má bầu bĩnh như xưa!".
Trí An tuy thấp hơn Chu Chỉ Nhược một vế nhưng nhập môn sớm hơn, tuổi tác lại lớn hơn năm tuổi, do đó năm xưa Trí An luôn coi sóc Chu Chỉ Nhược như tiểu bối, cả hai còn cùng luyện kiếm một thời gian thành ra thân thiết.
Chu Chỉ Nhược thoáng chốc lúng túng, lời tính nói lại nuốt tuột vô bụng. Triệu Mẫn nén không được, "phì" một tiếng. Chu Chỉ Nhược nghe giọng cười, dứt khoán trút hết oán hận lên nàng, trừng trộ một cách hằn học.
"Theo ta thấy, ngươi nói chuyện với chưởng môn của các ngươi như vậy không ổn đâu" - Triệu Mẫn lên tiếng - "Nhất là trước mặt người ngoài mà chưởng môn các ngươi ghét nhất là ta, cẩn thận kẻo chọc cô ta tức chết".
"Chưởng môn? Ý cô là..." - Trí An chú ý tới Thiết Chỉ Hoàn trên tay Chu Chỉ Nhược, còn Ỷ Thiên Kiếm nàng không nhận ra vì trước đây đâu có cơ hội nhìn kỹ. Rồi nhác thấy vầng trăng non nhàn nhạt trên trán Chu Chỉ Nhược, Trí An cuối cùng vỡ lẽ ánh mắt xa cách đấy là vì sao, thế là dù khó tin vẫn phải quỳ sụp - "Tham kiến chưởng môn nhân!".
"Đừng nghe cô ta nói" - Chu Chỉ Nhược vội đỡ Trí An dậy, hừ khẽ - "Ta cũng không thèm so đo với bọn tiểu nhân đó".
"Chưởng môn sư thúc..." - Trí An nắm chặt tay áo nàng, tiếng nói nức nở - "Chưởng môn sư thúc mau cứu Tĩnh Không sư thúc và mọi người đi".
"Ta đang tính hỏi, họ rốt cuộc thế nào? Hiện giờ ở đâu?".
Lẽ đó, Trí An kể hết đầu đuôi sự việc, về phần mọi người bị bắt đi đâu, sống hay chết, nàng cũng không nói được. Ngược lại là Triệu Mẫn, từ lúc Trí An bắt đầu kể đã không kiêng dè ngồi cạnh Chu Chỉ Nhược, chủ động bổ sung - "Họ bị lôi lên ngựa, mang đi, thủ hạ của ta tận mắt thấy".
Chu Chỉ Nhược bèn đứng bật dậy, sốt ruột. Triệu Mẫn kéo tay nàng lại - "Vội gì chứ? Ngươi biết đi đâu để cứu người không?".
"Ta nghĩ Quận chúa nương nương hẳn là biết".
Triệu Mẫn cười đáp - "Vậy thì phải nợ ta một ân tình đó, Chu chưởng môn!".
"Quận chúa nương nương?" - Chỉ trong một ngày, Trí An liên tiếp chịu bao nhiêu là cú sốc, thậm chí bây giờ có thể nói là nát lòng. Nàng nhìn Triệu Mẫn với ánh mắt tràn ngập khó tin - "Chưởng môn sư thúc, Triệu cô nương này là người của triều đình sao?".
Chu Chỉ Nhược "ừ" một tiếng, lãnh đạm giải thích - "Tóm lại, cô ta chẳng tốt lành gì".
Trí An lại giương thị giác sang người Triệu Mẫn hòng xác nhận.
Triệu Mẫn nháy mắt - "Tin tiểu sư thúc của ngươi là được rồi".
"Ngươi muốn gì?" - Chu Chỉ Nhược hỏi thẳng.
"Chu chưởng môn, dời bước nói chuyện".
Hồi sau, cả hai cùng đứng dưới mái hiên quán trọ. Đúng lúc trời đổ xuống mấy hạt mưa lất phất, xối tắt đám khói đen bốc lên tứ phía, mớ đổ nát trước mắt càng thê lương, tiêu điều.
"Tại sao lại là ngươi, Triệu Mẫn?" - Chu Chỉ Nhược tràn đầy cảnh giác - "Lần này ngươi ở đây để làm gì?".
"Đừng vừa xảy ra chuyện lại đổ lên đầu ta vậy chứ. Là ai gây nên, ngươi rõ ràng lắm mà" - Triệu Mẫn nói - "Thực không giấu diếm, quân Khăn Xanh vì bại trước cha ta mới chạy vào Thục, ta bám theo bọn chúng tới đây, bởi chúng là mầm họa rất lớn đối với quân của ta, ta muốn thăm dò hành động của chúng. Ai ngờ chúng điên rồ đến nỗi tàn sát người Hán của mình. Nếu những chuyện này cũng đổ lên đầu người Mông Cổ bọn ta thì ta không nhận nha".
Chu Chỉ Nhược chả nói năng gì, xem như chấp nhận lời biện bạch của Triệu Mẫn. Triệu Mẫn lại tiếp - "Hôm nay Chu tỷ tỷ còn cho rằng Mông - Hán cùng tồn tại là gốc rễ khổ đau của lê dân bách tính, còn thù sâu oán nặng giữa hai ta thì lớn hơn tất thảy nữa không?"
"Ta chỉ biết thời khắc này phải tìm cách cứu người của phái Nga Mi ta, nếu không cả đời ta chẳng còn mặt mũi nào đối diện với tiên sư" - Chu Chỉ Nhược đáp - "Còn những việc khác, ta tạm thời không quan tâm".
"Ngươi đâu cần đối diện với bà ấy làm chi!" - Triệu Mẫn nghe xong thì thấy buồn cười. Xem sư tỷ như người nhà thì cứ việc nói thẳng đi, tội tình gì phải lôi Diệt Tuyệt sư thái ra lấy cớ, Chu Chỉ Nhược này không thật thà chút nào.
"Họ bị bắt đi đâu?".
Triệu Mẫn chả đáp ngay, giơ bàn tay lên trước mặt nàng.
Chu Chỉ Nhược cau mày, biết nhưng cố giả hồ đồ hỏi - "Gì?".
Trò hề đấy với hai người thật sự quá quen thuộc.
"Ta cứu Trí An, đây là ngươi nợ ta ân tình đầu tiên. Ta báo cho ngươi biết vị trí đám người bị bắt, đây là ngươi nợ ta ân tình thứ hai. Kế tiếp ta sẽ giúp ngươi cứu họ, đây là ngươi nợ ta ân tình thứ ba. Ta làm ba chuyện cho Chu chưởng môn, Chu chưởng môn chỉ cần đáp ứng làm cho ta một chuyện, sao hả? Ta đối với ngươi có phải tử tế lắm không?"
Triệu Mẫn thoạt toát ra vài phần trượng nghĩa, nếu đổi lại là người khác mà không phải Chu Chỉ Nhược, dĩ nhiên sẽ cảm động không thôi.
Nàng hời hợt hỏi - "Có vi phạm đạo hiệp nghĩa không?".
"Không nói trước được, nhưng Chu Chỉ Nhược nhà ngươi mà cũng lo lắng điều đó nữa à?" - Triệu Mẫn vờ mất kiên nhẫn, thúc giục - "Ta đếm đến ba, ngươi không đập tay thì ta không giúp, dù sao thù hằn giữa hai ta xưa nay rất lớn".
Chưa đợi nàng đếm, Chu Chỉ Nhược liền dứt khoát cùng Triệu Mẫn đập tay ba cái. Hiện giờ cấp bách, dù Triệu Mẫn bày mưu tính kế gì với nàng đi nữa thì vẫn phải đáp ứng trước. Thậm chí nàng còn tự tìm cho mình đường lui: Dầu sao ta là phận nữ nhi, không cần phải nói với cô ta cái gì mà "quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy", đến lúc đó muốn nuốt lời thì nuốt lời thôi.
Song, sự
chú ý của Triệu Mẫn lại rơi vào phương diện khác. Vừa rồi đập tay, nàng
một phát nắm được tay người kia, bèn kinh ngạc reo - "Chà, ta từng ăn
cơm với Trần Hữu Lượng, hắn cũng là ngư dân, thấy trên tay hắn còn để
lại rất nhiều sẹo do hồi nhỏ ở trên thuyền xử lý tôm cá bị chỗ nhọn của
vảy, vỏ đâm vào. Xuất thân như nhau mà Chu tỷ tỷ lại hoàn toàn không có
gì, chỉ có một chút vết chai do luyện kiếm".
"Liên
quan gì tới ngươi, ta chẳng rảnh để hàn huyên với ngươi những thứ này" -
Chu Chỉ Nhược bực bội rụt tay - "Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết
người ở đâu rồi".
"Dĩ nhiên là bắt vào trong doanh. Hiện tại quân Khăn Xanh đang tiến về huyện Quán, nhưng hẳn là Chu chưởng môn không rành về bố trí và chỉ lệnh trong quân đội, muốn cứu người phải phối hợp với người thông hiểu phương diện này mới được. Suy đi nghĩ lại thì người này chỉ có thể là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ ta rồi".
"Ngươi đi cùng ta?" - Chu Chỉ Nhược kinh ngạc hỏi, bởi điều này hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của nàng.
"Ta ở ngoài thành có một trăm người, nhưng nhiều như vậy xông vào sẽ gây động tĩnh lớn. Thần Tiễn Bát Hùng chỉ giỏi cưỡi ngựa, bắn cung, đấu vật, công phu nội gia ✶ Chỉ các môn võ học chú trọng việc tu luyện nội lực (nội công), đối lập với "công phu ngoại gia" (ngoại công) chủ yếu dựa vào sức mạnh cơ bắp và kỹ năng thể chất bên ngoài. gì hoàn toàn không biết, chuyện này sao trông cậy được" - Triệu Mẫn hỏi - "Chu chưởng môn chả lẽ sợ tới lúc đó ta bán đứng ngươi sao?".
Lời này không sai, giữa thiên quân vạn mã cứu người là vô cùng mạo hiểm, nếu lại thêm Triệu Mẫn theo đuôi thì càng nguy hiểm hơn. Dẫu vậy, bất kể ý đồ của đối phương là gì, nàng vẫn phải thử một phen.
"Thế thì mau lên, bây giờ xuất phát, đến huyện Quán có lẽ sẽ trời tối" - Nàng kéo Triệu Mẫn toan đi.
"Lại nóng vội nữa! Chí ít phải để ta dắt ngựa ra đã chứ" - Triệu Mẫn giằng khỏi tay nọ - "Ngươi tưởng ai cũng bay nhanh như ngươi à?".
"Mau lên!" - Nàng hậm hực theo sát sau lưng Triệu Mẫn, giục giã.
"Bây giờ gấp cũng vô dụng. Chu Chỉ Nhược, ngươi chấp nhận hiện thực đi" - Triệu Mẫn vừa chuẩn bị nào là ám khí, đạn tín hiệu và các loại vật dụng cần thiết đâu vào đấy vừa nói với giọng điệu nghiêm trọng - "Ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần. Chính là... Chậc! Tóm lại các sư tỷ của ngươi đã bị bắt hơn một ngày rồi, ý nghĩa thế nào chắc ngươi cũng rõ".
"Ta biết..." - Lúc nói xong lời này, Chu Chỉ Nhược không khỏi run tay. Song, ngoài việc cố gạt phắt những khả năng tệ hại ra khỏi tâm trí thì có thể làm gì? Nàng chỉ biết liên tục thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được, vẫn kịp, có như thế mới ngăn thân lâm vào cuống cuồng và tự trách.
Triệu Mẫn chọn hai con ngựa khỏe nhất, lại dặn vài câu với Thần Tiễn Bát Hùng và Trí An ở nơi này chờ viện binh của Nga Mi. Xong xuôi, cả hai phi ngựa khuất trong màn mưa.
Móng ngựa giẫm qua những con đường lát đá xanh, tiến vào vùng ngoại ô lầy lội, sắc trời sau lưng hết chuyển thành mây lửa hoàng hôn lại đến chạng vạng màu xanh lam.
"Chúng ta bàn kỹ một chút" - Trên đường đi, Triệu Mẫn đột nhiên lên tiếng - "Trước mắt đã biết Tĩnh Chiếu sư thái bị thương, nếu mang theo một thương binh đào tẩu thì không thành vấn đề, nhưng nếu những người khác đều trọng thương, chưởng môn ngươi phải chuẩn bị tinh thần không cứu được tất cả".
Chu Chỉ Nhược im lặng. Triệu Mẫn bỗng cồn lên lo lắng, nhưng rồi chỉ thốt - "Thôi! Đến lúc đó nếu ngươi dại dột tìm đường chết, bổn quận chúa sẽ không theo ngươi đâu".
"Triệu Mẫn..." - Chu Chỉ Nhược nhìn sang bộ dạng ướt sũng, nhếch nhác vì mưa của Triệu Mẫn, nhất thời quên bẵng nàng đã cùng Trương Vô Kỵ tu luyện Cửu Dương Công, thân không ngại rét, vì vậy mềm lòng, thậm chí cảm thấy có nàng bên cạnh an tâm hơn gấp bội so với việc độc hành một quãng dài dằng dặc ngần ấy - "Bất luận thế nào, đối với chuyện này, ta sẽ mãi cảm kích ngươi trong lòng".
Triệu Mẫn cười nói - "Vậy thì tốt, kính xin Chu chưởng môn ngày sau nhớ kỹ câu này".
💬EDITOR
① Hoa trọng Cẩm Quan: Xuất phát từ câu thơ trong bài Xuân Dạ Hỉ Vũ của Đỗ Phủ: "Hiểu khan hồng thấp xứ, hoa trọng Cẩm Quan thành".
▪️ Hiểu khan hồng thấp xứ: Tảng sáng hôm sau, sẽ thấy bụi hoa đỏ tươi, ướt át sau cơn mưa xuân đêm qua.
▪️ Hoa trọng Cẩm Quan thành: Cả thành Cẩm Quan trăm hoa đua nở, trĩu nặng vì mưa.
Năm đó Thành Đô gặp hạn hán, cho nên khi mưa xuân trút xuống về đêm, Đỗ Phủ đã sáng tác bài thơ này để tả hết tâm tình vui sướng. Nhưng bối cảnh trong truyện thì trái ngược, cũng là mưa xuân trút xuống Thành Đô nhưng sau cơn mưa chỉ tô thêm nét điêu tàn, chết chóc mà không phải cảm giác vạn vật được sinh sôi, nảy nở sau cơn mưa như trong thơ. Hoa đỏ tươi, ướt át đua nhau nở khắp thành Cẩm Quan trong thơ lại thành ẩn dụ màu đỏ tươi của máu.
② Như đã biết, trên vai Chu Chỉ Nhược quá nhiều gánh nặng, người xung quanh lại không đủ lực để hỗ trợ, chương này Chu Chỉ Nhược lại rơi vào khoảng tăm tối, bế tắc nhất song may mắn gặp được Triệu Mẫn như ánh sáng duy nhất, đủ sức để đồng hành cùng mình, do đó mình nghĩ theo kiểu tình cảm mưa dầm thấm lâu của truyện này thì đây là chương mà tình cảm của Mẫn Nhược bắt đầu nhen nhóm.