[MẪN NHƯỢC] KIẾM PHI VẠN NHÂN ĐỊCH • Chương 9

  Chương 9: Tâm tú nghiệp hỏa


Đêm không gió, khí hè oi ả bắt đầu len lỏi. Triệu Chu hai người phi ngựa từ thành Cẩm Quan mưa bay tầm tả đến khi giẫm vào màn đêm trăng thanh gió mát. Vô số tinh tú đậu trên mành trời mà với Chu Chỉ Nhược chả đẹp đẽ gì, trái lại Triệu Mẫn dư dả tâm tư ngắm sao ghê gớm. Một phần do lẽ chuyện không liên quan trực tiếp tới nàng, hơn nữa ngựa đã mệt, tốc độ rề rà, há chẳng phải thời cơ tốt ngắm thiên hà hay sao?

Kỳ Môn Độn GiápMột môn học thuật số cổ truyền của Trung Quốc, kết hợp thiên văn, lịch pháp, triết học (như Âm Dương, Ngũ Hành, Bát Quái). Ban đầu, nó chủ yếu được ứng dụng trong chiến thuật quân sự để dự đoán thời cơ và phương hướng thuận lợi cho việc bày binh bố trận, sau này phát triển rộng rãi trong các lĩnh vực như bói toán, dự đoán vận mệnh và phong thủy. với Triệu Mẫn mà nói am tường chẳng sâu, chỉ theo tiên sinh học vài kiến thức sơ thiển. Nếu như đối thủ không đội trời chung này còn tinh thần hơn thua thì nàng chả ngẩng đầu xem hai mươi tám chòm tinh tú làm gì. Vậy mà vừa nhìn, Triệu Mẫn chợt phát hiện Đông Phương Thanh Long Thất TúNgười xưa quy ước bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc được đại diện lần lượt bởi bốn con vật huyền thoại (hay còn gọi là Tứ Tượng) như sau: Thanh Long (rồng xanh), Bạch Hổ (hổ trắng), Chu Tước (sẻ đỏ), Huyền Vũ (rùa đen). Do đó những chòm sao ở phương Đông thì gọi là Đông Phương Thanh Long Thất Tú. Ở mỗi phương thì có 7 chòm sao (Thất Tú), do đó gọi chung các chòm của cả bốn hướng là Nhị Thập Bát Tú (tức 28 chòm sao). có dị tượng, hai viên xích tinhLà từ chỉ chung các ngôi sao màu đỏ. rực lửa đang tranh nhau chói lòa ở trung tâm Tâm TúLà chòm sao thứ 5 trong 7 chòm sao của Đông Phương Thanh Long. Trong chiêm tinh, Tâm Tú đại diện cho trái tim của Thiên tử (Hoàng đế). Ngôi sao sáng nhất của nó là Tâm Tú Nhị, cũng là một ngôi sao màu đỏ rực. . Nàng bỗng ghìm cương, cất tiếng hỏi - "Sao trùng hợp thế được! Là ta nhìn nhầm sao?".

"Chuyện gì?" - Chu Chỉ Nhược bất đắc dĩ dừng lại. Lúc này cả hai đã vào khu vực huyện Quán, đại doanh của quân Khăn Xanh không còn xa nữa, trên đường cũng thấy nhiều vết tích hành quân, chí ít phương hướng là chính xác, thế là nàng nghĩ Triệu Mẫn có lẽ nhầm nhọt tiểu tiết gì, không ảnh hưởng quá lớn. Song, thấy đối phương liên tục ngó không trung với bộ dạng nơm nớp, bất an, Chu Chỉ Nhược không khỏi ẩn ý thúc giục - "Thời gian cấp bách, ta nghĩ Triệu cô nương sẽ không vì chút chuyện cỏn con mà dừng bước nhỉ?".

Triệu Mẫn còn vương vẻ thất đảm, mất đi phong thái tự tin thường lệ, đáp - "Sợ là chuyện lớn sắp tới rồi".

Nhác thấy đối phương đột ngột biến sắc, Chu Chỉ Nhược cũng khó mà làm ngơ, liền ngửng mặt trông lên trời, lát sau sắc mặt cũng thay đổi.

"Huỳnh Hoặc Thủ TâmHuỳnh Hoặc là sao Hỏa, Tâm là Tâm Tú, thủ có nghĩa là "lưu lại gần", "nán lại" . Hai viên xích tinh được nhắc ở đoạn trước chính là chỉ Huỳnh Hoặc và Tâm Tú Nhị (ngôi sao sáng nhất của chòm Tâm Tú). Hiện tượng Huỳnh Hoặc Thủ Tâm là việc sao Hỏa đi ngược hướng và dừng lại gần sao Tâm, và vì cả hai đều có màu đỏ rực nên trông như đang tranh nhau phát sáng. Trong chiêm tinh Trung Quốc, đây là một điềm báo đại hung, thường ứng với chiến tranh, thiên tai, hoặc sự thay đổi ngôi báu. !" - Chu Chỉ Nhược kinh ngạc thốt - "Sao lại xuất hiện thiên tượng đại hung đại ác như vậy?".

"Đến cả Chu chưởng môn am hiểu dịch lý còn nói vậy, xem ra không phải ta nhìn nhầm. Lần đầu chủ động xem tinh tú mà đụng trúng điềm đại hung. 'Thiên Quan Thư' có viết: 'Huỳnh Hoặc gây loạn li, bạo lực, ốm đau, tang tóc, đói kém, binh đao. Nếu nghịch hànhTức là di chuyển ngược hướng. Đây là hiện tượng quan sát được từ Trái Đất, khi một hành tinh (trong trường hợp này là sao Hỏa) dường như di chuyển giật lùi lại trên bầu trời so với các vì sao cố định (thực chất chỉ là sự khác biệt về tốc độ quỹ đạo giữa Trái Đất và hành tinh đó, ví dụ Trái Đất di chuyển nhanh hơn hành tinh đó, như vậy sẽ có cảm giác hành tinh đó đang đi lùi về phía sau). hơn hai xáỞ đây không có quy định cụ thể 1 xá là bao nhiêu độ hay khoảng cách xa bao nhiêu. Để dễ hiểu thì cứ tưởng tượng bầu trời là cái bánh pizza tròn 360 độ, phương Tây chia cái bánh đó thành 12 phần bằng nhau (là 12 cung Hoàng Đạo), còn Trung Quốc thì chia thành 28 phần KHÔNG BẰNG NHAU (là 28 chòm sao / 28 Tú), 1 xá chính là chiều rộng (số độ) của 1 Tú cụ thể trong 28 Tú đó, có Tú rất rộng cũng có Tú rất hẹp.
Đối với trường hợp trong truyện thì giải thích như sau:
Đầu tiên, thứ tự 7 chòm sao / 7 Tú của Đông Phương Thanh Long như sau: Giác, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Cơ.
Khi sao Hỏa di chuyển bình thường (hướng thuận) tới khu vực Vĩ Tú, thay vì đi tiếp, nó dừng lại và bắt đầu đi lùi từ Vĩ Tú -> Tâm Tú (hết 1 xá) -> Phòng Tú (hết 2 xá), vào khu vực Đê Tú (hơn 2 xá) và dừng lại, rồi mới bắt đầu đi thuận trở lại, qua Phòng -> Tâm -> Vĩ một lần nữa.
Vì sao Hỏa đi qua khu vực Tâm Tú (đại diện cho đế vương) tới 3 lần (tới, lùi, tới) và lảng vảng ở đó nên được luận giải là lời tiên tri về thay đổi triều đại và nạn binh đao.
Đối với trường hợp trong truyện thì giải thích như sau:
Đầu tiên, thứ tự 7 chòm sao / 7 Tú của Đông Phương Thanh Long như sau: Giác, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Cơ.
Khi sao Hỏa di chuyển bình thường (hướng thuận) tới khu vực Vĩ Tú, thay vì đi tiếp, nó dừng lại và bắt đầu đi lùi từ Vĩ Tú -> Tâm Tú (hết 1 xá) -> Phòng Tú (hết 2 xá), vào khu vực Đê Tú (hơn 2 xá) và dừng lại, rồi mới bắt đầu đi thuận trở lại, qua Phòng -> Tâm -> Vĩ một lần nữa.
Vì sao Hỏa đi qua khu vực Tâm Tú (đại diện cho đế vương) tới 3 lần (tới, lùi, tới) và lảng vảng ở đó nên được luận giải là lời tiên tri về thay đổi triều đại và nạn binh đao.
mà trụ lại, trong vòng ba tháng ắt có tai ương, năm tháng ắt có chiến loạn, bảy tháng mất đi một nửa giang sơn...'. Ta nhớ không lầm chứ?" - Triệu Mẫn hỏi.

"Xưa nay đồn đại về Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đều như vậy, luôn gắn liền với tai ương và tử vong" - Chu Chỉ Nhược nói.

Một nỗi lo âm ỉ quanh lồng ngực họ. Với Chu Chỉ Nhược là đại họa diệt vong của thiên hạ, Nga Mi khó lòng tránh khỏi, huống hồ ba vị sư tỷ sống chết chưa rõ, nay lại xuất hiện hung tượng, hai mắt gần như tối sầm. Từ hồi hay tin binh loạn đến nay, nàng luôn cố trụ tinh thần tìm người, nay trên lưng ngựa lại có cảm giác chao nghiêng suýt ngã.

Mà tâm cảnh Triệu Mẫn cũng không tốt đến đâu. Đầu tiên, nàng nghĩ tới chuyện thiên hạ đổi chủ, giang sơn sụp đổ, nó như là chất xúc tác cho sự tuyệt vọng vốn được gầy dựng trên nền tảng ít ỏi hy vọng dành cho Đại Nguyên. Kế đến, xưa nay từng có tiền lệ thiên tử giá họa cho mọi tai ương lên đầu đại thần. Ví dụ như Hán Thành Đế ban chết cho thừa tướng vì lẽ này. Nàng không khỏi lo sợ lúc bấy giờ, tại Đại Đô, các quan Tư Thiên GiámCơ quan chịu trách nhiệm quan sát thiên văn, chiêm tinh (giải đoán các điềm báo của trời) và biên soạn lịch pháp. đang ôm ấp phần chủ ý đấy mà ba chân bốn cẳng chạy đến tẩm cung của Khả Hãn hoặc bè lũ triều thần đã vào cung trong đêm, mượn cớ chuyển họa thành phúc hòng thúc đẩy kình địch chính trị của mình ra đầu sóng. Nay phụ thân Nhữ Dương Vương của nàng đắc thế, sau lưng biết bao kẻ đỏ mắt, liệu có cuốn vào vòng xoáy đó hay không? Và lúc đó trong triều có mấy người lên tiếng vì ông?

Cả hai đều trùng trùng tâm sự, mỗi người một nỗi bất an, bởi vậy mà vô tình lần nữa chạm vào mắt nhau, hệt như khi nghe tiếng hổ gầm hôm ấy. Có lẽ vì có người bên cạnh cùng đối mặt, hoặc có lẽ vì không muốn yếu đuối trước kẻ thù, khoảnh khắc hai mắt tương giao, lòng dạ hai nàng liền lấy kiên định làm chủ đạo.

"Đi thôi" - Rốt cuộc cái ngặt nghèo nhất đang ở trước mặt cần phải đối diện đã nuốt hết tâm trí Chu Chỉ Nhược, vì vậy nàng nặng nề mở miệng - "Bất kể phía trước là gì đi nữa thì vẫn phải đi tiếp".

Vốn tính lạc quan, sáng sủa, Triệu Mẫn lấy lại hoạt bát thì âm thầm chế giễu: Dẫu Đại Nguyên ta diệt vong thì chí ít cũng phải kéo Chu Chỉ Nhược ra cùng chôn thây.

Đoạn, nàng đá một phát, xua ngựa tiếp tục chặng đường.

Một hồi sau, cả hai đã thấy xa xa có đốm lửa trên đồi. Triệu Mẫn cầm lên cây cung đeo trên lưng ngựa, bắn mũi tên hiệu về phía cánh rừng ở một bên khác, tiếng xé gió chưa tan thì một hắc y nhân từ trên cao giáng xuống, quỳ trước mặt nàng, nói - "Thuộc hạ tham kiến quận chúa!".

Triệu Mẫn quay đầu giải thích với Chu Chỉ Nhược - "Triệu Mẫn ta tuy là kẻ thù của võ lâm chính phái Trung Nguyên, nhưng cũng là một nữ tử. Tận mắt thấy các nữ hiệp Nga Mi bị loạn quân bắt đi, ta không đành lòng, tiếc là lúc đó lực mỏng thế cô, khó cứu, chỉ đành phái thân tín âm thầm theo dõi, chờ Chu chưởng môn tới mới quyết định".

"Người đều ở đây cả sao?" - Chu Chỉ Nhược hỏi.

"Phải, phía trước là doanh địa của Lý Hỉ Hỉ, Phó Hữu Đức là thuộc hạ của Lý Hỉ Hỉ, người và của cải cướp được đều ở đây".

Triệu Mẫn hỏi - "Doanh địa có bao nhiêu người? Thuộc hạ của Bạch Bất Tín và Đại Đao Ngao có ở đó không?".

"Hai người kia đang ở đầu khác của bờ sông Mân, nơi đây chỉ có quân của Lý, rao là hơn ba vạn nhưng thuộc hạ ước tính thực tế chỉ khoảng một vạn".

"Một vạn!" - Triệu Mẫn nghe xong liền trút hơi thở dài - "Xem ra chúng đã tăng quân được kha khá. Đối với đánh trận, một vạn không quá lớn, nhưng với đơn thương độc mã thì kiến cũng nuốt cả voi đượcNhiều người đoàn kết thì có thể hạ được kẻ địch mạnh. " - Nói rồi, nàng nhìn lại Chu Chỉ Nhược.

"Vậy là Triệu cô nương cùng ta lặn lội một quãng, giờ nghe đến con số này thì tính rút lui?" - Chu Chỉ Nhược lạnh lùng hỏi.

"Chu cô nương quả nhiên không hiểu lòng người tốt" - Triệu Mẫn rít hơi bất mãn - "Ta đâu nói đã hết cách. Ta biết hành quân đánh trận, đối với chuyện trộm gà bắt chó cũng có đọc sơ, chỉ cần Chu chưởng môn chịu phối hợp, cứu mấy vị nữ hiệp có gì khó?".

Yếu huyệt bị chế ngự, cao ngạo thường lệ mất hút, Chu Chỉ Nhược giờ đây đành phải khuất phục, khẩu khí cũng khiêm tốn hết mực - "Tùy ý ngươi sắp xếp, ta phối hợp là được".

Chỉ đợi nhiêu đó, Triệu Mẫn hỏi thăm thuộc hạ tình huống đại khái của quân Khăn Xanh, biết được hiện giờ bọn chúng quân kỷ lỏng lẻo, sắp xếp tướng tá rối ren, nàng đã nắm chắc bảy tám phần, trước khi đi còn hỏi một câu - "Đúng rồi, những thứ trước đó ta sai ngươi chuẩn bị, đã lo hết chưa?".

"Chuyện quận chúa dặn dò, thuộc hạ tất nhiên không dám lơ là" - Người đó nói rồi đưa ra một chiếc chìa khóa - "Đi về hướng đông mười lăm dặm, theo con đường nhỏ vào rừng trúc là tới ".

"Tốt! Vậy tiếp theo là phải ngụy trang" - Mắt Triệu Mẫn xẹt ngang trên thân những người có mặt, thấy chỉ có ngoại sam của Chu Chỉ Nhược là được ít màu xanh, thế là túm vạt áo của nàng xé ra.

"Ngươi làm gì!" - Chu Chỉ Nhược tức tối trợn mắt. Đây là bộ y phục nàng may cách đây không lâu, chưa mặc được mấy lần. Nhưng nói thì nói vậy, tâm nàng vẫn hiểu ý đồ của đối phương, chỉ là không vui thì vẫn cứ không vui thế thôi.

Triệu Mẫn gấp mảnh vải thành khăn vấn trên đầu, suy tư một tẹo lại xé thêm mảnh khác cho thủ hạ của mình. Chu Chỉ Nhược đã đâm ra hậm hực, nhưng vẫn đứng im, mặc nàng, cuối cùng hỏi - "Qua loa như thế mà trà trộn vào được à?".

"Thì chúng qua loa như vậy mà!" - Triệu Mẫn đáp - "Khăn màu mè gì cũng có, chỉ cần chủ đạo màu xanh là được".

"Còn ta thì sao?" - Chu Chỉ Nhược hỏi - "Cũng quấn khăn xanh?".

"Ê, ngươi mặc xiêm y nữ, giờ cũng tìm không ra y phục nam nhân cho ngươi thay" - Triệu Mẫn xoay quanh nàng một vòng, nụ cười trên miệng trở nên ranh mãnh.

Chu Chỉ Nhược cố ý đáp trả - "Đương nhiên ta không mặc nam trang. Tại phái Nga Mi bọn ta, chỉ có nam đệ tử vô dụng nhất, không được tiên sư coi trọng nhất mới mặc thứ trang phục đó!".

Triệu Mẫn nghe đối phương lại thừa cơ nói kháy nàng ưa cải nam trang cũng không giận, chỉ bảo - "Chu đại chưởng môn quả luôn để bụng chuyện này. Yên tâm, ta cũng đâu có ý kêu ngươi mặc. Hiện giờ còn phải đi thám thính các sư tỷ của ngươi bị giam ở đâu trong doanh, cho nên cần có một cô nương mới làm được".

"Ý gì?" - Chu Chỉ Nhược nhíu mày, dự cảm chẳng lành.

Triệu Mẫn dứt khoát chìa tay ra, nói - "Còn phải phiền Chu chưởng môn cho ta mượn kiếm dùng một chút".

Thế là lát sau, các lính canh từ xa xa thấy hai đồng liêu đang áp giải một nữ nhân về doanh.

"Là bộ hạ của ai? Sao giờ này mới về?" - Một tên cầm đầu bước lên hỏi.

"Này huynh đệ, bọn ta là thuộc hạ của Phó đại nhân, hôm trước phụng mệnh bắt tiểu nương tử của phái Nga Mi này đây. Hừ! Ai ngờ ả chạy nhanh quá, bọn ta đuổi tới tận Mi Châu mới tóm được, do đó trễ nải thì giờ" - Tên mật thám trả lời.

Dọc đường hành quân, đội ngũ Khăn Xanh luôn có vài tân binh gia nhập, bởi vậy trông đám người này dù lạ lẫm nhưng hắn cũng không sinh nghi. Huống hồ mấy ngày trước Phó Hữu Đức quả thực bắt không ít mỹ nhân, bao gồm cả mấy vị nữ ni có tiếng của Nga Mi, ai ai cũng biết. Hắn dòm Chu Chỉ Nhược dung mạo tuyệt sắc, xiêm y tả tơi, ánh mắt liếc sang một tên khác đang cầm kiếm khống chế mình chứa chan căm hận, tất cả đều thúc đẩy đám lính tin là thật.

"Tốt, tốt lắm" - Tên cầm đầu vừa nhìn vừa nói - "Chắc chắn các đại nhân sẽ thích".

"Đa tạ nương tay. Xin hỏi huynh đệ một câu, bây giờ nên áp giải tiểu nương tử này đi đâu?".

Tên đó giơ tay chỉ - "Đằng kia, thấy cái lều to nhất kia chứ? Bên trong nhốt không ít người, cả ngày khóc lóc ở đấy... À, sao các ngươi không dẫn người đi tìm Phó đại nhân xin công trước?".

Tên mật thám nhất thời chẳng biết đáp sao, Triệu Mẫn liền nhanh trí nén giọng - "À, không được đâu. Đều do tiểu đệ, hiếu sắc mất khôn, trên đường trì hoãn hồi lâu, về đây quá muộn, nếu Phó đại nhân có hỏi, phiền nhị vị huynh đệ giúp bọn ta trả lời đã đến từ sớm".

Nàng cố ý cắn hai chữ "trì hoãn" sao cho vừa lúng túng vừa đủ thâm sâu. Mấy tên kia hiểu ý thì cười phá lên, an ủi ngược lại nàng - "Không sao, Phó đại nhân cả ngày bận rộn, làm gì thảnh thơi nhớ từng người một".

Mà Chu Chỉ Nhược từ đầu chí cuối, da mặt đã thoắt xanh thoắt trắng, mãi đến khi kéo xa khoảng cách với đám vệ binh mới nghiến răng nghiến lợi - "Triệu Mẫn, ngươi chờ đó cho ta!".

Triệu Mẫn cười tinh quái, đáp - "Dĩ nhiên ta phải chờ Chu tỷ tỷ trả cho ta món nợ ân tình rồi".

Cả ba đi một mạch mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, chẳng chốc đã đứng trước chỗ giam nữ tù. Bấy giờ, Chu Chỉ Nhược thoáng hồi hộp, bất an trước tình huống sắp phải đối mặt.

Tên mật thám khom người nói với Triệu Mẫn - "Thuộc hạ sẽ đi đốt lương thảo. Quận chúa, người nhất định phải cứu người nhanh chóng. Hễ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì thừa dịp loạn mà trốn ngay, đừng chần chừ. Nếu tướng tá bọn chúng nhận ra sẽ tập hợp binh mã, vậy thì khó thoát".

"Ừ!" - Triệu Mẫn gật đầu, đợi người kia đi được hai bước thì chợt nói - "Ngươi cũng phải hết sức giữ thân".

Tên mật thám bất ngờ vô cùng, bèn xoay lại hành lễ hai lần. Triệu Mẫn trước đây vốn chẳng hề thương xót mạng sống của thuộc hạ nửa phần, thậm chí có thể nói như phần lớn các vương công quý tộc, chủ động đi suy nghĩ mạng sống của người khác chỉ là thừa thãi, nhưng từ khi xông xáo giang hồ, tiếp xúc với bình dân bách tính lâu dài, quan điểm của nàng đã có chiều thay đổi.

Nàng trả Ỷ Thiên Kiếm lại cho Chu Chỉ Nhược. Cả hai bước vào lều, vệ binh bên trong lập tức đổ xuống bởi hai đường kiếm lập lòe. Quả nhiên nơi đây giam toàn nữ tù, hầu hết đều bị thương, tay chân bị trói chặt, tinh thần uể oải, chỉ có số ít còn ổn định. Thấy có người xâm nhập giết vệ binh thì trong lều reo lên, dù chưa rõ là được cứu hay phải đón tai họa khác lớn hơn.

"Muốn đi thì nhỏ tiếng, đừng rước đám lính vào đây!" - Triệu Mẫn vội cảnh cáo.

Chu Chỉ Nhược nhanh chóng đã nhận ra các sư tỷ của mình trong đám đông. Vì võ công cao, tình huống của họ đặc biệt hơn số còn lại. Người khác chỉ bị trói bằng dây thừng thông thường mà các sư tỷ lại bị xiềng bằng xích sắt, trạng thái càng tồi tệ, tay chân đều có vết thương rõ rệt, giờ phút này đang mê man nhắm mắt, ngay cả chưởng môn tới cứu còn không biết.

Nàng tiến lên, chém từng chiếc xích.

Giữa lúc đó, Tĩnh Không, Tĩnh Già và Tô Mộng Thanh lần lượt tỉnh dậy, mừng khôn xiết - "Chỉ Nhược, là muội tới sao? Chỉ Nhược?".

Riêng Tĩnh Chiếu yếu ớt nhấc mi rồi rất nhanh khép lại.

Chu Chỉ Nhược từ lâu đã chú ý y phục của họ rách mướp, ống tay áo tả tơi lộ màu sắc trắng bệch chướng mắt thay vì thủ cung sa trước kia, trái tim nàng như bị phạt một nhát đau điếng. Nghe tiếng gọi rã rời của họ, tinh thần tan tác cả, nàng gục đầu nức nở - "Các sư tỷ, là tiểu muội không tốt, tiểu muội đến muộn".

Triệu Mẫn thấy bộ dạng Chu Chỉ Nhược bấy giờ, nhất thời ngơ ngẩn, thầm than thở: Chu Chỉ Nhược này đức hạnh không tốt nhưng đối với Nga Mi đích thực là thật lòng thật dạ!

Thoạt đầu, Triệu Mẫn rất ưa chòng ghẹo đối thủ này, miễn là cô ta khóc trào như mưa mới ưng cái bụng, nhưng khi nhìn đối phương yếu đuối ngay trước mắt, lòng nàng lại trỗi dậy niềm chiếm hữu kỳ lạ đối với mảnh chân thành ẩn chứa trong kia. Nàng tiếp tục nghĩ: Chu Chỉ Nhược xưa nay rất tốt với sư phụ và đồng môn, có thể coi là hiếu nghĩa song toàn. Xét như vậy thì cô ta cũng là một người tốt, không biết phải làm thế nào để cô ta đối xử với kẻ thù là ta đây cũng tình nghĩa được như thế.

Bỗng dưng, Tĩnh Già ngửa đầu cười hai tiếng, nói trong cơn hổn hển - "Có gì mà đáng khóc, bọn ta chưa chết, bất quá là bị ong đốt hai mũi thôi". Dứt câu, liền nôn ra ngụm máu rồi ngất đi.

"Sư tỷ!" - Chu Chỉ Nhược sốt ruột gọi.

Tĩnh Không lắc đầu bảo - "Tĩnh Già không chịu khuất phục, nằng nặc đòi chôn sống Phó Hữu Đức nên bị đánh trọng thương... Tĩnh Chiếu từ lúc vào đây đã bị thương, không được cứu chữa nên đến giờ chưa tỉnh".

Nghe vậy, Chu Chỉ Nhược bèn sờ lên trán Tĩnh Chiếu, thấy nóng ran - "Sư tỷ, ta sẽ mang mọi người ra, sau đó tìm người chữa trị".

Tĩnh Không lắc đầu, ý bảo Chu Chỉ Nhược nhìn tất cả nữ tù nơi đây, nói - "Vậy còn họ thì sao? Ai cứu họ đây?".

Nàng đảo mắt xung quanh, lòng vốn sẵn áy náy nên những cặp mắt khao khát được cứu kia dễ dàng xuyên thủng bức tường phòng thủ được xây đắp bằng sự vị lợi và cẩn trọng bấy lâu, ghim thẳng tim nàng.

"Bọn ta may mắn được muội cứu, nhưng những người khác thì không có ai" - Tĩnh Không lắc đầu - "Trải qua kiếp nạn này, ta mới thực sự thấu hiểu Phật pháp. 'Vô ngã tướng, vô nhân tướng+ Ngã tướng: là sự cố chấp vào nhận thức rằng có một "cái tôi" (ngã) thực sự tồn tại, bất biến, và tách biệt. Đây là nguồn gốc của mọi ích kỷ và đau khổ.
=> Vô ngã tướng: không còn cố chấp vào "cái tôi", khi đó những gì xảy ra với thân thể này (danh dự, sự sỉ nhục, đau đớn) đều không còn tác động được đến bản tâm thanh tịnh.
+ Nhân tướng: là sự cố chấp vào nhận thức rằng có "người khác" (nhân) thực sự tồn tại, tách biệt với "cái tôi". Đây là gốc rễ của sự phân biệt đối xử (ta-người, bạn-thù).
=> Vô nhân tướng: phá bỏ được sự phân biệt "ta" và "người". Khi đã không còn "ta" thì cũng không còn "người". Đau khổ của người khác cũng là đau khổ của mình; hạnh phúc của người khác cũng là hạnh phúc của mình.

Trước kiếp nạn, Tĩnh Không, giống như các đệ tử Nga Mi khác, tu Phật nhưng vẫn còn cố chấp về: danh dự của Nga Mi, phân biệt chính-tà và đặc biệt trong bối cảnh này là sự trong sạch của bản thân. Tức còn coi thân thể này là "của tôi", sự trong sạch này là "của tôi", và nếu nó bị vấy bẩn, "cái tôi" đó sẽ bị hủy hoại.

Sau kiếp nạn, Tĩnh Không ngộ ra:
+ Vô ngã tướng: cái thân thể mà mình cố giữ gìn, thực ra không phải là "cái tôi" thật sự, nó chỉ là một công cụ tạm bợ và khi buông bỏ được chấp niệm rằng "cơ thể này là của tôi", thì sự sỉ nhục hay đau đớn mà nó phải gánh chịu không còn ý nghĩa gì nữa.
+ Vô nhân tướng: không còn phân biệt "ta" (người của Nga Mi) và "người" (những phụ nữ khác), thấy nỗi khổ của người cũng như nỗi khổ của mình.
' chính là thế, thân xác khổ đau chẳng là gì".

Chu Chỉ Nhược chần chừ mở miệng - "Nhưng sư tỷ, tiểu muội vô năng, không thể cứu tất cả mọi người".

"Ta biết, vì vậy kính xin chưởng môn mang những người khác đi trước. Nay tai ương giáng xuống, thân ta là đệ tử cửa Phật, ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục đây?" - Tĩnh Không nói.

Lời này khiến nàng nghẹn họng, không thể đáp trả, mà vốn có một bụng uất ức khó tỏ bày là Tô Mộng Thanh cũng lựa chọn im lặng. Nhưng làm gì có chuyện Chu Chỉ Nhược nỡ bỏ mặc các sư tỷ của mình? Nàng lại khuyên nhủ, muốn kéo Tĩnh Không đi, có điều Tĩnh Không như pho tượng Phật bằng đá, chẳng mảy may rục rịch, trong mắt choáng hết nỗi niềm dâng hiến tâm hồn và thân xác này cho tín ngưỡng.

"Vậy thì cùng đi!" - Chu Chỉ Nhược quyết định - "Mọi người đồng loạt xông ra, ta sẽ bọc hậu".

Triệu Mẫn nghe vậy thì cuống lên, thầm nghĩ nếu Chu Chỉ Nhược hy sinh tại đây, chẳng phải mọi kế hoạch ban đầu đều đổ bể hết sao? Nàng bước lên đẩy mạnh đối phương, mắng - "Chu Chỉ Nhược, lúc này còn giả bộ làm Bồ Tát nữa à? Thân lo chưa xong mà bày đặt phát lòng từ bi?".

"Triệu Mẫn, không liên quan tới ngươi!".

"Coi như ngươi ngăn được thiên quân vạn mã trong chốc lát, nhưng những người mang thương tích này chạy được bao xa? Ngươi muốn chết oan uổng vì sợ ta đòi ngươi thực hiện lời hứa chứ gì?".

Chu Chỉ Nhược đương nhiên không phục cách nói của Triệu Mẫn, nhưng từ thâm tâm nàng biết đối phương nói đúng, bèn lấy lại bình tĩnh.

"Ngày thường không làm việc thiện, giờ tính một lần tích hết âm đức cho kiếp sau luôn đúng không?" - Triệu Mẫn tiếp tục mỉa mai, nhưng nhìn đôi mắt đẫm lệ, lòe nhòe kia, tâm nàng yếu hẳn đi, bỗng thoáng qua trong đầu chuyện nhiều năm trước Chu Chỉ Nhược uống thuốc độc cứu đồng môn, không khỏi thầm thở dài.

Lúc này, bên ngoài đã có tiếng náo loạn, tiếng người ồn ã liên tục.

"Cháy rồi, có người đốt lương thảo!".

"Mau bắt kẻ đốt lương!".

"Cứu hỏa trước đã!".

Lại có giọng tranh cãi - "Đi báo với Lý nguyên soái!".

"Không! Ngụy phó tướng phụ trách lương thảo, mau tìm ngài ấy, không được tự ý vượt cấp!"

"Tiêu rồi! Bên kia đã hành động, chúng ta còn do dự thì lỡ mất thời cơ" - Triệu Mẫn siết chặt tay Chu Chỉ Nhược - "Trước tiên, chúng ta hãy đưa Tĩnh Chiếu và Tĩnh Già, hai người bị thương nặng nhất, rời đi. Khi đã tập hợp thêm nhân lực, chúng ta sẽ quay lại cứu những người khác".

Chuyện đến nước này, Tĩnh Không chẳng màng thân phận quận chúa triều đình của Triệu Mẫn chi nữa, cũng như không hiếu kỳ vì sao nàng ở đây, chỉ cho rằng mọi sự trên đời đều có nhân quả, nghe Triệu Mẫn nói có lý, liền tán thành, hướng về tất cả mọi người, cất tiếng - "Chư vị, hai sư muội của ta hiện đang trọng thương, hôn mê bất tỉnh, chưởng môn nhà ta sẽ đưa họ ra cứu chữa, Tĩnh Không ta sẽ ở đây cùng mọi người. Kính xin chư vị tin tưởng, Nga Mi ta nhất định sẽ quay lại cứu các vị".

Triệu Mẫn cõng Tĩnh Già lên lưng. Chu Chỉ Nhược hiểu tại thời khắc này không còn thời gian cho nàng nghĩ biện pháp khác, đành lặng lẽ ôm lấy Tĩnh Chiếu.

"Chưởng môn nhân..." - Tô Mộng Thanh bỗng nhiên gọi, nhưng khi đối phương ngoái đầu thì ấp úng, cúi gầm mặt - "Ta... ta không sao, mọi người đi trước đi".

Tô Mộng Thanh rõ ràng thương thế của mình, sẽ chạy không nhanh, cũng biết hai vị tỷ muội cần được cứu chữa gấp hơn, và nên học theo Tĩnh Không, xả thân vì nghĩa lớn, chả màng đến bản thân. Song, nàng càng khao khát hơn có thể chủ động mở miệng để Chu Chỉ Nhược mang theo mình cùng đi.

Nhưng Chu Chỉ Nhược đến giờ hãy còn mông lung, nàng cần phải có thời gian để chấp nhận hết thảy, lúc này lại phải giành giật từng giây từng phút, khó mà phân tâm cho những việc khác, vì vậy bỏ lỡ tuyệt vọng ẩn trong đôi mắt của Tô Mộng Thanh.

"Tô sư tỷ, tỷ cùng Tĩnh Không sư tỷ nhớ bảo trọng, ta nhất định sẽ mau chóng mang thêm người đến cứu tất cả" - Nói xong, Chu Chỉ Nhược liền cùng Triệu Mẫn chạy ra quân trướng.

Quân Khăn Xanh quả nhiên rùm beng một phen, dù có kẻ chú ý tới Triệu Chu nhưng nhất thời khó mà tập hợp đội ngũ để truy đuổi. Khinh công Triệu Mẫn vốn không tệ, nay lại thêm nền tảng nội công, dù cõng thương binh vẫn không hề trở ngại, thậm chí dễ dàng cướp lấy một con ngựa chiến, cưỡi lên rồi phóng qua vòng phòng thủ ngoài cùng, bỏ lại đám lính sau lưng.

Song nàng định quay đầu khoe chiến tích thì thấy Chu Chỉ Nhược lâm vào thế vây hãm, bèn cân nhắc liều mình quay lại hỗ trợ. Có điều, dưới sự thịnh nộ, Ỷ Thiên Kiếm lạnh buốt vừa tuốt vỏ, cả người ngựa chung quanh đều máu thịt be bét.

"Ghê gớm, ghê gớm!" - Triệu Mẫn liên tiếp khen, chả rõ mình tán thưởng là người hay uy lực của kiếm.

Chu Chỉ Nhược nhảy vọt lên, đặt cả Tĩnh Chiếu lên ngựa Triệu Mẫn, đồng thời giục nàng nhanh chân.

"Còn ngươi thì sao?".

"Ta nhử chúng chạy sang hướng khác, sau đó sẽ tới tìm ngươi".

"Vậy ngươi mau mau tới đó" - Triệu Mẫn nói - "Ta không cam đoan sẽ không vứt đại hai sư tỷ của ngươi ra vệ đường đâu".

"Đi!" - Chu Chỉ Nhược vỗ một chưởng lên ngựa, nó lồng lên nhào ra trước. Đồng thời, nàng xoay mình vung trường kiếm hòng cản vài mũi tên từ không trung ập tới. Đội kỵ binh ngày càng gần, nàng trở thân, hiên ngang đối mặt.

Tiền quân giơ cao lưỡi thương sáng quắc nhằm áp đảo trường kiếm trong tay đối phương. Chu Chỉ Nhược nhận ra ý đồ này, bèn thu kiếm, chọn tay không đương đầu. Kẻ ngoài giới võ lâm hiển nhiên đâu biết nàng còn ẩn giấu tuyệt kỹ quỷ dị, tưởng lầm là đầu hàng nên chúng lơi lỏng bảy tám phần. Thế là bỗng chốc, trước mắt chỉ còn bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như ma quỷ trong đêm, hổ khẩu đau như rách, trường thương lách cách gãy đôi với tốc độ chớp nhoáng. Tiếp đó, tiếng hộp sọ của chúng vỡ tan.

Triệu Mẫn đi về phía đông một hồi, sau lưng nàng đã có tiếng vó ngựa đuổi theo. Nàng ngoảnh mặt thì thấy đó là Chu Chỉ Nhược, bấy giờ mới thở phào.

Chu Chỉ Nhược bắt kịp Triệu Mẫn bèn xốc Tĩnh Chiếu lên ngựa của mình, sờ trán sư tỷ và xem mạch. Sắc mặt Tĩnh Chiếu tệ đi nhiều.

"Đêm hôm khuya khoắt không tìm ra chỗ chữa trị. Đằng trước là một cái nhà tranh ta sai thuộc hạ chuẩn bị, bên trong có sẵn thuốc trị thương, chi bằng mang hai vị sư thái qua đó xử lý trước?".

"Ngươi suy tính cũng chu đáo lắm" - Chu Chỉ Nhược đáp, giọng điệu tỏ ý tán thành.

"Ta là người không thích đánh mà không có sự chuẩn bị nha" - Triệu Mẫn nói.

Cả hai lại đi thêm một quãng thì bắt gặp một con đường nhỏ rợp bóng trúc. Triệu Mẫn cho hai con ngựa tiếp tục phi về hướng đông, dấu chân ngựa cứ thế xa dần. Rồi sau, nàng cùng Chu Chỉ Nhược cõng người men theo đường nhỏ tìm gian nhà lẩn khuất trong rừng.

Họ đặt thương binh xuống giường, Chu Chỉ Nhược vén áo Tĩnh Chiếu, thở dài não nề, sau không đành lòng nên nhắm mắt lại.

"Sao vậy?" - Triệu Mẫn xem xét thương thế Tĩnh Già bên kia, cảm thấy chẳng đáng ngại là bao, đoán chừng thoa thuốc sát trùng, tái tạo da mới, rồi nội ngoại điều trị một trận là ổn. Song, khi nàng dòm sang vết thương đen sì của Tĩnh Chiếu, da thịt quanh đó cũng chuyển một mảng lớn thâm đen, đầu nàng chỉ hạ được kết luận: E là không qua khỏi.

Chu Chỉ Nhược lắc đầu, vẫn thoa thuốc cho Tĩnh Chiếu, đàng hoàng đắp chăn cho Tĩnh Chiếu và Tĩnh Già, những mong họ được ngủ ngon. Rồi sau, nàng và Triệu Mẫn, hai kẻ lành lặn nhất chốn này, ngồi lặng yên ở đầu giường.

Lát sau, Triệu Mẫn bỗng dưng đứng dậy - "Bếp có sẵn thức ăn, để ta đi xem, dù sao vẫn nên ăn một ít cho lại sức".

Chu Chỉ Nhược không nói năng gì.

Triệu Mẫn vốn chẳng cần đối phương lên tiếng, tự đi vào gian bếp, vén nắp nồi trên lò. Bên trong là một miếng thịt tươi, một ít gạo và hành. Nàng dở khóc dở cười. Nàng trước đó dặn dò chuẩn bị ít thức ăn, tên mật thám này cũng "tài", bỏ mấy thứ nguyên liệu sống vào đây, lẽ nào muốn quận chúa đích thân nhóm lửa nấu cơm hay sao? Nhưng rồi nhớ người kia vẫn chưa về, e rằng đã không về được nữa, với cả nàng cũng chưa kịp hỏi tên hắn, lòng đột nhiên trống vắng.

Mà thôi, ta làm, ta làm, Triệu Mẫn nghĩ thầm, dù sao ở trên đảo cũng mấy lần nấu cơm cho Trương Vô Kỵ, về khoản này đã chẳng còn cao quý gì nữa. Nàng vén áo toan nhóm lửa đun nước, thế mà lại nghe thấy Chu Chỉ Nhược ở cạnh cửa nói - "Để ta".

"Sao ngươi vào đây?".

Nếu không phải quan hệ hai người có hơi hòa hoãn thì Triệu Mẫn suýt nữa đã bị chiêu vô tung vô ảnh này dọa mất mật. Nhở đột nhiên bị tập kích thì ai đỡ được đây?

"Chả phải vì có một số người chỉ biết lãng phí thức ăn hay sao?" - Chu Chỉ Nhược múc một ít nước vo gạo.

Triệu Mẫn nhìn điệu bộ chăm chú, tỉ mỉ của nàng, lòng lại rung động, ở bên cạnh khoanh tay nói - "Không ngờ ngươi đã là chưởng môn mà vẫn còn hiền thục như thế".

"Từ nhỏ đã quen bếp núc, liên quan gì đến chưởng môn hay không chưởng môn? Quận chúa nương nương nên nghỉ ngơi sớm đi" - Giọng điệu Chu Chỉ Nhược uể oải, mí mặt nặng trĩu mà khép hờ, liếc qua đã biết thể xác và tinh thần rệu rã bao nhiêu.

Triệu Mẫn cũng không đi, quyết ngồi xuống cùng Chu Chỉ Nhược trò chuyện - "Để ta làm cũng đâu hẳn là lãng phí. Trước kia ở Linh Xà đảo, rõ ràng ngươi khen canh rong biển của ta ngon mà. Lẽ nào cũng là giả?".

"Thật hay giả trong lòng ngươi còn không rõ sao?" - Chu Chỉ Nhược giơ lên một nắm gạo ra trước mặt nàng - "Lần này cũng vậy, toàn là bụi, sạn, ngươi đổ hết vô nồi. Lúc trước nếu không phải ta lọc kỹ, e rằng khó gạt mọi người nuốt trôi".

"Đã hạ độc vô canh, không biết xấu hổ thì thôi còn dám trách người khác" - Triệu Mẫn vỗ đùi, mắng.

Chu Chỉ Nhược nào chịu thua - "Nói sự thật thôi. Có người tử tế dạy ngươi thì khiêm tốn mà học, kẻo sau này lại than sống không nổi với Trương Vô Kỵ".

Lời qua tiếng lại là thế, vậy mà tinh thần bỗng chốc phấn chấn hẳn. Triệu Mẫn hằn học cãi - "Nếu Chu chưởng môn đã giỏi việc nước đảm việc nhà, vậy sao hai cô nương bị phu quân ruồng bỏ như chúng ta không sống chung cho tiện? Ngươi rủ lòng từ bi, mỗi ngày nấu canh cho ta, để ta khỏi chết đói ngoài đường".

Chu Chỉ Nhược nghe thấy lời kỳ quặc, chướng tai, cuối cùng chỉ lo xắt hành và thịt, kèm theo một câu lạnh lùng - "Chỉ sợ Triệu cô nương mới là người bỏ người ta. Cái danh bị phu quân ruồng bỏ, một mình ta gánh là đủ. Huống hồ, nếu ngay cả quận chúa ăn ngon mặc đẹp như ngươi còn lưu lạc tới chết đói thì đám cỏ dại bọn ta chả phải đã sớm chết bảy, tám lần rồi sao?".

"Chu Chỉ Nhược, ta làm sao nghe ra ngươi có ý trách ta giàu sang phú quý?" - Triệu Mẫn lại nói - "Ể, kỹ thuật dùng dao của ngươi được phết đấy".

"Giang hồ nhi nữ bọn ta xưa nay đều thù kẻ vi phú bất nhânLàm giàu bất nhân. " - Chu Chỉ Nhược khinh thường đáp câu kế - "Có thể dùng kiếm trừ ma vệ đạoTrừ ma đạo, bảo vệ chính đạo. , đương nhiên cũng có thể dùng dao thái thịt".

"Vậy thì ta an tâm rồi. Ta đây nhân từ nhất nha, chả phải bây giờ đang hành hiệp trượng nghĩa sao? Ngươi có thù cũng chưa tới lượt ta" - Triệu Mẫn tiếp lời.

"Hừ, đây mới là đáng ngờ! Ta đến giờ còn đang nghĩ ngươi rốt cuộc vì sao giúp ta".

"Ngươi thừa nhận ta giúp ngươi là được rồi" - Triệu Mẫn gác má lên tay, nhe răng cười.

Chu Chỉ Nhược tất bật một hồi, cháo thịt trong nồi cuối cùng thơm phưng phức.

Triệu Mẫn bỗng thấy bụng cồn cào. Mặt khác, mọi thứ trong nhà đều do nàng cung cấp, nhưng hễ đối mặt với Chu Chỉ Nhược lại ngại mở miệng.

Chu Chỉ Nhược liếc mắt đã biết vẻ thèm thuồng của Triệu Mẫn, bèn thốt - "Muốn ăn thì tự mà múc" - rồi bưng bát luồn vào buồng trong.

Triệu Mẫn nhìn nàng đi khỏi liền vứt hết điệu bộ đoan trang, thổi lấy thổi để, húp trọn hai bát cháo nóng hổi, chưa kể còn âm thầm nhận xét - "Tay nghề cũng tạm. Nếu có ngày Chu Chỉ Nhược không còn chỗ dung thân trên giang hồ, ta rủ lòng từ bi thu nạp cô ta vào vương phủ đi nhóm bếp cũng là ý hay".




Triệu Mẫn ăn no nê rồi bước vào buồng trong. Chu Chỉ Nhược bấy giờ đang kiên nhẫn đút cháo cho Tĩnh Già. Tĩnh Già khởi sắc rõ rệt hơn rất nhiều, cũng không ngại trong cháo có thịt, dù xuất gia đi chăng nữa thì thời điểm này dưỡng thương là quan trọng nhất. Tĩnh Già ăn xong lại lần nữa nằm xuống, sắc mặt rất bình thản. Chu Chỉ Nhược tiếp tục quay sang Tĩnh Chiếu, thử đánh thức sư tỷ, nhưng gọi thế nào cũng không thấy nhúc nhích, đương lúc nàng tính bỏ cuộc, Tĩnh Chiếu đột ngột mở mắt, siết chặt cánh tay Chu Chỉ Nhược.

"Sư tỷ, tỷ tỉnh rồi?".

Khoảnh khắc ấy như thấy được hy vọng, song Tĩnh Chiếu không nhìn nàng, ánh mắt cứ dại đi mà hướng về trần nhà.

"Sư tỷ muốn uống nước không?" - Nàng lại hỏi.

Tĩnh Chiếu không trả lời, chỉ ngước mặt lên cao, khẩn thiết gọi ba tiếng - "Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ!".

Dứt câu, đầu Tĩnh Chiếu gục xuống, tắt thở.

Chu Chỉ Nhược chết sững, trong óc chỉ còn mấy tiếng ù ù cạc cạc.

Triệu Mẫn không khỏi thổn thức, bước lên an ủi - "Đã tận nhân lực rồi, cứu không được cũng là bất đắc dĩ".

"Tiên sư nếu ở đây, chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra" - Chu Chỉ Nhược cũng ngước lên không trung, lâm vào khoảng đẫn đờ.

Triệu Mẫn ngỡ rằng đối phương lại trách móc nàng vì chuyện của Diệt Tuyệt sư thái, nhất thời không biết nói sao, hồi sau lại nghe Chu Chỉ Nhược lên tiếng.

"Là ta quá vô năng".

"Biến loạn đột ngột, thử hỏi ai có thể bảo vệ hết những người xung quanh đây? Cho dù là Trương Chân Nhân hay sư phụ của ngươi cũng không thể" - Triệu Mẫn nói thêm - "Nhưng có một điều ngươi thật sự nên học ở Diệt Tuyệt sư thái. Gặp chuyện, bà ấy tuyệt nhiên sẽ không trách mình trước tiên, mà sẽ dồn hết tâm trí vào oán hận. Giống như chuyện sư tỷ Kỷ Hiểu Phù của ngươi, tất cả đều đổ lên đầu Dương Tiêu, đây cũng là một loại sách lược".

Chu Chỉ Nhược phớt lờ nàng, chỉ lầm bầm với Tĩnh Chiếu - "Sư tỷ, tỷ hãy yên lòng ra đi. Tiểu muội sẽ đưa tỷ về Nga Mi".

Đoạn, nàng vuốt mắt cho Tĩnh Chiếu, rồi đứng dậy, một mình đi ra cửa, trơ trơ ở đấy.

"Ngươi không ăn chút gì sao?" - Triệu Mẫn ở phía sau hỏi.

Vẫn im thin thít.

Trên giường, một bên là Tĩnh Già, một bên là Tĩnh Chiếu, không còn chỗ nào cho Triệu Mẫn ngã lưng. Nàng tìm một góc nhỏ ngồi xuống, dựa tường nghỉ ngơi, song vừa chợp mắt lại không kìm được ý muốn mở mắt, gọi với ra bên ngoài - "Chu Chỉ Nhược, ngươi cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, lúc này không phải là lúc hành hạ bản thân kiệt sức đâu".

"Mặc kệ ta!" - Chu Chỉ Nhược thờ ơ đáp qua cánh cửa.

"Ai thèm quan tâm ngươi! Thích làm gì thì làm đi!" - Triệu Mẫn hục hặc mắng hai câu, gục đầu định ngủ, hồi lâu lại không ngăn nổi muốn đứng dậy, đẩy cửa, hướng ra ngoài hô - "Chu Chỉ Nhược, lúc trước ngươi hứa làm cho ta một chuyện, giờ còn giữ lời không?".

Vốn ôm mặt rơi lệ bên ngoài, Chu Chỉ Nhược bấy giờ buông tay xuống, cặp mắt đỏ hoe đầy phẫn hận trừng nàng - "Triệu Mẫn, ngươi phải thấy bộ dạng ta thế này mới hài lòng sao?".

Thế mà Triệu Mẫn nhìn đôi mắt đượm buồn của Chu Chỉ Nhược, lồng ngực sinh sôi một niềm thương xót khó tả và cảm xúc đấy dữ dội đến mức chính nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng, ngại phải trực diện trước đối phương.

Triệu Mẫn cúi đầu, nói - "Ta không hề có ý nhân cơ hội này cợt nhả ngươi".

"Vậy ngươi đi ra tìm ta để làm gì?".

"Không để làm gì. Tìm ngươi chỉ là... chỉ là để tìm ngươi thôi" - Triệu Mẫn đáp lời, chợt thấy câu chữ và hành vi của mình như quỷ thần xui khiến, lại giải thích - "Chỉ Nhược, ta cũng lo ngươi nhất thời tự trách mà hại thân. Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, đặc biệt phải dựa vào vũ lực, không có sức khỏe thì sao xong được?".

Lại nhớ tới lời hứa thốt nhiên hồ đồ của Tĩnh Không, là người ngoài cuộc, Triệu Mẫn còn thấy đau đầu. Gặp Chu Chỉ Nhược chẳng nói gì nữa, nàng bèn bước lên kéo tay người kia vào phòng.

Hai người, hai góc. Triệu Mẫn bấy giờ mới ngủ yên giấc, trái lại là Chu Chỉ Nhược thao láo suốt đêm, mãi khi chân trời bắt đầu hửng sáng. Đồng tử nàng hết ngó về thi thể lạnh cứng của Tĩnh Chiếu, rồi chuyển sang thân hình Triệu Mẫn đang phập phồng theo hơi thở nhịp nhàng. Đầu óc thì lần lượt tái hiện khuôn mặt Tĩnh Không, Tô Mộng Thanh và cả cánh tay bị mất thủ cung sa của họ. Tiếp đó là biển lửa ngùn ngụt ngút trời của Vạn An Tự, nàng lại trông thấy Diệt Tuyệt sư thái. Sư phụ đi tới giữa thời nhật nguyệt luân chuyển, nom như giận dữ vì những gì đã xảy ra.

"Chỉ Nhược, con nhất định phải báo thù cho các sư tỷ! Đệ tử Nga Mi ta há lại để cho người ngoài khi nhục?".

Nàng quỳ xuống, trịnh trọng cam đoan - "Đồ nhi nhất định sẽ báo thù cho các sư tỷ, khiến cho lũ người kia vạn kiếp bất phục!".

"Chỉ Nhược, con phải đề phòng yêu nữ triều đình kia mọi lúc, đừng dễ dàng tin lời hoang đường của ả".

Chu Chỉ Nhược nhắm mắt, rồi cũng kiên định đáp - "Đồ nhi tuyệt đối sẽ không tin tưởng Triệu Mẫn".

"Tốt lắm, tốt lắm...".

Diệt Tuyệt gật đầu hài lòng, đi vào biển lửa. Cột lửa Vạn An Tự dần dần xa tít tắp, cuối cùng hóa thành ngôi sao Huỳnh Hoặc đỏ ngầu trên không trung. Ảo ảnh lại tiếp tục biến ảo, hai viên xích tinh tranh nhau rực lửa giữa trời đêm mang theo điềm bất tường, vậy mà ánh mắt nàng và Triệu Mẫn lần nữa gặp gỡ, các nàng dường như đang đến gần nhau hơnÝ nghĩa của đoạn này nghĩa là Diệt Tuyệt ở Vạn An Tự đã giao phó Nga Mi cho Chu Chỉ Nhược, mà Chu Chỉ Nhược đang cảm thấy có lỗi với Nga Mi, lẽ đó Chu Chỉ Nhược mới có ảo ảnh Diệt Tuyệt ở Vạn An Tự. Lời hứa báo thù cho Nga Mi và không tin tưởng Triệu Mẫn thực chất là lời Chu Chỉ Nhược đang tự nhắc nhở chính mình.
Tuy nhiên sau ảo ảnh Vạn An Tự là ảo ảnh Huỳnh Hoặc Thủ Tâm (điềm báo về thời cuộc), ý nghĩa đoạn ảo ảnh này là dù Chu Chỉ Nhược cố nhắc nhở mình không được tin tưởng Triệu Mẫn nhưng thời thế buộc Chu Chỉ Nhược không thể không cần Triệu Mẫn.


💬EDITOR

Tâm tú là chỉ Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, nghiệp hỏa là lửa hận thù và quyết tâm báo thù của Chu Chỉ Nhược. Tựa chương mang ý nghĩa mối thù riêng của Chu Chỉ Nhược đã hòa vào bối cảnh hỗn loạn chung của thiên hạ, khiến Chu Chỉ Nhược bị cuốn vào thời cuộc rối ren.

×