Chương 10: Nhuận vật vô thanh
Sáng hôm sau, Chu Chỉ Nhược tụng niệm vài câu kinh văn, dùng tấm chiếu trên giường quấn kín thi thể Tĩnh Chiếu, cố định trên lưng ngựa. Trong khi đó Triệu Mẫn vẫn tận tâm mang theo Tĩnh Già đi tiếp. Ngựa Mông Cổ được chuẩn bị từ trước khỏe khoắn hơn hẳn giống ngựa cướp được đêm qua. Triệu Mẫn tính toán tầm trưa là có thể trở về quán trọ gặp gỡ mọi người, khi đó đội tiếp viện của phái Nga Mi cũng sắp đến nơi.
Hai người trở lại đường lớn, quả nhiên thấy trên đường có dấu vết của truy binh, rõ ràng là theo đuôi hai con ngựa trống hôm qua. Chu Chỉ Nhược không thể không thừa nhận Triệu Mẫn liệu sự như thần.
Đi được nửa đoạn, Tĩnh Già vì xóc nảy nên tỉnh một hồi, liên tục kêu khát, Triệu Mẫn bèn dừng dưới bóng râm, đỡ Tĩnh Già xuống ngựa uống nước. Tĩnh Già ôm bầu nước, ngửa cổ nuốt mấy hơi, mãi khi trả lại mới chú ý người trước mắt, há hốc nói - "Sao lại là ngươi!".
Triệu Mẫn quay đầu cười với Chu Chỉ Nhược - "Xem ra vị sư tỷ này của ngươi hồi phục không tệ, chí ít thần trí còn minh mẫn".
Chu Chỉ Nhược xuống ngựa, tới gần Tĩnh Già, giải thích - "Triệu Mẫn và chúng ta đều có mục đích riêng, tạm thời không là địch".
Tĩnh Già lúc này còn suy yếu, nào còn sức so đo chuyện cũ, chỉ lắc cái đầu trình trịch, lại hỏi - "Tĩnh Chiếu đâu, thế nào rồi? Khá hơn chưa?".
Chu Chỉ Nhược lặng thinh, thần tình ủ dột. Triệu Mẫn bèn thay nàng lên tiếng - "Yên tâm đi, dĩ nhiên sẽ cùng ngươi về Nga Mi".
"A, ta cuối cùng có thể về Nga Mi rồi..." - Trải qua bao kiếp nạn, Tĩnh Già rốt cuộc có thể thư thả trút dài một hơi, song bỗng dưng cúi đầu, vén tay áo, nhìn chằm chặp vào vị trí vốn nên đỏ chói vết thủ cung sa, khó giấu thất vọng - "Đáng tiếc, theo di huấn của Quách tổ sư, từ nay ta đã không còn tư cách đụng tới kiếm pháp tuyệt học của Nga Mi nữa, nửa đời sau đành an phận quét dọn Phật đài vậy".
"Sư tỷ đừng nói vậy, thực tế chẳng ai còn coi trọng chuyện đó nữa" - Chu Chỉ Nhược khom người nắm chặt hai tay Tĩnh Già - "Năm xưa tiên sư cũng định truyền chức chưởng môn cho Kỷ sư tỷ mà...".
"Nhưng chẳng phải cũng dẫn đến Đinh sư tỷ bất mãn hay sao? Chậc, trên dưới phái Nga Mi nhiều người như vậy, mỗi người một ý, nếu có ngày bị ai đó thấy thì không hay" - Tĩnh Già bổ sung - "Nay tiếng tăm của muội trên giang hồ chưa thể sánh bằng sư phụ năm xưa, nếu truyền ra ngoài, người đời ắt sẽ đàm tiếu muội làm chưởng môn không nghiêm, ô uế phong thái thanh cao vốn có của Nga Mi. Trời ơi, thế gian này luôn đòi hỏi nữ tử chúng ta quá nhiều, dù có là người bị hại cũng không được".
Chu Chỉ Nhược cũng vén ống tay áo mình, chăm chú vào dấu đỏ son, ngắm nghía hồi lâu rồi nói - "Muội thấy dấu chu sa này cũng không có gì đặc biệt, trở về sẽ dùng chì vẽ hoa điền điểm lên cho tỷ, dẫu sao màu sắc tương tự. Muội và tỷ không nói thì chả ai biết được. Trước kia, mỗi năm sư phụ kiểm tra dấu này cũng chỉ bảo mọi người vén tay áo lên nhìn sơ mà thôi, muội không tin là không có ai lén dùng chì tô thêm".
Tĩnh Già nghe xong, khiếp sợ vô cùng, tỉnh táo lại thì trỏ lên trán tiểu sư muội nhà mình - "Muội đó, là chưởng môn một phái mà dám buông lời ngỗ nghịch? Chả lẽ muốn chọc tức các tổ sư tới nỗi hằng đêm hiển linh trách phạt muội sao?".
Chu Chỉ Nhược rốt cuộc nở nụ cười, mang theo chút kiêu hãnh vì được cưng chiều mà rằng - "Sư phụ nhất định sẽ thông cảm cho muội, muội chỉ học theo lão nhân gia mà thôi. Còn những người khác, không quen không biết, báo mộng tìm muội cũng vô dụng".
Triệu Mẫn kế bên nghe Chu Chỉ Nhược hùng hồn bày kế xấu, không khỏi cảm thấy thú vị. Nàng cho rằng Quách Tương với cái danh "Tiểu Đông Tà ✶ Đông Tà là biệt danh của Hoàng Dược Sư, ông ngoại của Quách Tương, nổi tiếng là người lập dị, coi thường quy tắc thế tục, hành sự không theo khuôn phép thông thường. Quách Tương được đặt biệt danh là "Tiểu Đông Tà" vì cũng thừa hưởng tính cách tương tự: phóng khoáng, tự do, thích phiêu lưu, có phần nổi loạn và ghét bỏ các quy tắc cứng nhắc, cổ hủ của xã hội. " mà đặt ra cái tục này thì thiệt quái lạ, hơn nữa còn đáng khinh. Người Mông Cổ sẽ không quan tâm cái gọi là trinh tiết, thế nhưng dấu vết trinh nữ trên tay Chu Chỉ Nhược lại hấp dẫn suy nghĩ của nàng miên man, thế là nhìn thêm mấy lần, tâm can bỗng xao động khó tả.
Ba người nghỉ ngơi xong thì tiếp tục lên đường. Mang theo Tĩnh Già khiến cho Triệu Mẫn ít nhiều ngượng ngùng, may mà Tĩnh Già nhanh chóng thiếp đi, an tĩnh tựa trên lưng Triệu Mẫn. Y phục của phái Nga Mi đều tẩm một mùi hương y đúc, là sự hòa quyện thanh tao giữa trầm hương và mùi hoa cỏ tươi, rất hợp với khí chất nữ tính vốn có của họ. Triệu Mẫn trước kia từng ngửi thấy mùi này khi gần sát Chu Chỉ Nhược, nay cũng tại trên thân Tĩnh Già nghe được thoang thoảng mùi hương tương tự, vì vậy mà dần dần sinh ra một loại ảo giác: Người đang rệu rã tựa trên lưng nàng, tựa sát thân nàng, chính là oan gia họ Chu kia.
Đột nhiên, mặt nàng đỏ như gấc chín, tim đập dồn như trống gióng.
Thực tế, Triệu Mẫn hiểu rất rõ, người kia nào đâu có thời gian lưu luyến như nàng. Sau lưng Chu Chỉ Nhược là Tĩnh Chiếu đã chết, dọc đường như đăm chiêu điều gì, Triệu Mẫn nhiều lần liếc xem đều cảm giác nặng nề khó thở.
Như dự liệu, hai người về tới khu Thành Đô tan tác khi mặt trời gay gắt nhất, tiếp viện của Nga Mi cũng đến nơi, nhờ vào ám hiệu Phật quang và kiếm vẽ trên quán trọ.
Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược chỉ vừa đi vào đã nhìn thấy Tĩnh Huyền đương dẫn đầu phái Nga Mi giằng co với Thần Tiễn Bát Hùng ở dưới lầu, sát khí đằng đằng, chỉ chực nuốt chửng đối phương, có điều đệ tử Trí An của Tĩnh Huyền được Thần Tiễn Bát Hùng cứu giúp và coi sóc bị kẹt trong đó, vô cùng khó xử. May mà Trí An khuyên can hết nước, nếu không bằng khí thế của Nga Mi, tiêu diệt tám người này dễ như bỡn.
Thấy thủ lĩnh đã về, hai phe liền cất hết đao kiếm, quay người cung nghênh. Chúng đệ tử Nga Mi gặp Triệu Mẫn ôm Tĩnh Già bước đến thì kinh ngạc muôn phần, song chưa rõ sự tình thì lại thấy chưởng môn ôm thi thể được cuốn kín trong chiếu đi vào cửa. Chu Chỉ Nhược chẳng nói chẳng rằng, đặt nhẹ thi thể xuống, Tĩnh Huyền bỗng chốc bất an liền tiến lên vén một góc chiếu. Thình lình, bên trong lăn ra là khuôn mặt trắng ởn của Tĩnh Chiếu khiến Tĩnh Huyền bật tiếng kinh hãi, suýt ngất đi. Mọi người thấy thế xúm xụm lại, thoáng cái cũng nức nở, nhất là mấy vị sư thái chữ "Tĩnh", gục xuống thi thể khóc như chết đi sống lại.
Chu Chỉ Nhược ngồi xếp bằng một bên, mặt mũi tối sầm, lặng thinh mà cúi đầu nhìn chuỗi tràng hạt không biết xuất hiện trong tay tự lúc nào. Triệu Mẫn mang máng nhớ ở Vạn An Tự từng thấy chuỗi phật châu này. Màu sắc cũ kỹ nhuốm phần u ám, nhìn qua liền biết là di vật của Diệt Tuyệt sư thái. Bầu không khí cứ căng thẳng dần, Triệu Mẫn buộc phải âm thầm phất tay, ra hiệu cho Thần Tiễn Bát Hùng ra ngoài trước, bọn hắn ở chỗ này quả thực có hơi chướng mắt.
"Khóc đủ chưa?" - Chu Chỉ Nhược rốt cuộc mở miệng. Nàng vận vài phần nội lực, tuy độ vang không lớn nhưng dễ dàng đánh bật tiếng nghẹn ngào ngợp khắp phòng, đưa lời vừa giận vừa vô tình rót vào tai mỗi người, vì vậy tiếng khóc liền nhỏ dần.
"Tĩnh Không và Tô Mộng Thanh còn trong tay chúng. Các ngươi không thấy mình tới trễ quá sao?" - Chu Chỉ Nhược nói tiếp.
Lời lẽ đanh thép đấy khiến toàn thể Nga Mi nín thở, trầm ngâm, áy náy khôn cùng. Chỉ có đại sư tỷ Tĩnh Huyền mạnh dạn giải thích - "Chưởng môn, chuyện rất đột ngột, từ tập hợp nhân mã cho đến khi xuống núi tìm tới nơi này, chúng ta thật sự cần không ít thời gian".
"Vậy thì càng không có thời gian để khóc lóc ỉ ôi. Hiện nay đến bao nhiêu người?"- Chu Chỉ Nhược cất tiếng lạnh bạc.
Tĩnh Huyền đáp - "Đã tới bảy mươi người. Bởi vì ngựa không đủ, còn hơn ba mươi nam đệ tử do Trí Chân dẫn đầu đang trên đường tới, vừa đi vừa tìm ngựa, lừa dọc đường".
Chu Chỉ Nhược nghe vậy thì thở dài - "Trên dưới Nga Mi ta coi như tính cả trẻ con, tăng ni không biết võ và cả đệ tử ký danh ✶ Đệ tử trên danh nghĩa nhưng không được thừa nhận chính thức, thường chỉ trên danh nghĩa thuộc môn phái này nhưng không được huấn luyện, chỉ dạy từ môn phái. bên ngoài cũng chỉ vỏn vẹn hai ba trăm người".
"Như vậy đã xem là đại phái người nhiều và tinh nhuệ rồi. Chỉ là chúng ta khai chi tán diệp khá trễ, không bì được Thiếu Lâm và Võ Đang" - Tĩnh Huyền nói .
"Ta biết, nhưng địch đông gấp nghìn, gấp vạn lần ta, thêm lần này đã rút dây động rừng, ắt có đề phòng, không thể dựa vào mưu mẹo thông thường mà cứu người ra được" - Hai viên châu trong tay Chu Chỉ Nhược trượt qua - "Hãy triệu tập toàn bộ môn hạ, tạm tính nhân lực có thể điều động là hai trăm".
"Chưởng môn nhân, hay là chúng ta khuyên Minh Ngọc Trân xuất binh đi. Hành quân đánh trận thực sự không phải một môn phái võ lâm như chúng ta cáng đáng nổi" - Tĩnh Phong đề nghị.
"Nhân mã của hắn đang ở Đông Xuyên, lại là việc chẳng liên quan đến hắn, cho dù hắn đồng ý xuất binh thì cũng e là quá trễ" - Chu Chỉ Nhược lại gạt qua ba viên châu, nói - "Phái Thanh Thành nhận nam đệ tử tu đạo làm chủ, môn chúng luôn đông hơn chúng ta một ít, ba trăm người có thể tập hợp được".
"Hai phái vốn có gốc gác sâu xa, nhiều đời giao hảo, tin rằng nhờ họ hỗ trợ nhân lực không thành vấn đề" - Bối Cẩm Nghi chủ động nhận lệnh - "Ta sẽ lập tức đi núi Thanh Thành một chuyến".
"Đừng vội, không chỉ phái Thanh Thành. Tai ương này đâu riêng Nga Mi ta hứng chịu, quân Khăn Xanh làm loạn khắp nơi, phái nào chẳng có môn hạ gặp nạn? Dọc đường ta thấy không ít ăn mày bị chém chết" - Nàng cúi đầu tiếp tục tính - "Cái Bang xưa nay đông đảo, để phân đà bên đây cho ra ba trăm người không vấn đề gì. Đường Môn đất Thục hành tung bí ẩn, hiếm khi xuất hiện trên giang hồ, nhưng Nga Mi ta đến mời thì cũng nể nang ba phần, tạm tính trăm người...".
"Hay là chúng ta cũng cầu viện Võ Đang?" - Tĩnh Huyền ngập ngừng mở miệng - "Nghe nói Trương Vô Kỵ đang ở Võ Đang, dù thế nào cũng vừa nhận ân tình của phái ta, chắc chắn sẽ đến".
Vậy là Chu Chỉ Nhược trầm ngâm cân nhắc, nhưng cuối cùng gạt bỏ ý định - "Quá xa, không trông cậy được".
Có lẽ mệt mỏi mài mòn thể lực con người ta quá đỗi, những tang thương trong quá khứ bỗng chốc ùa về. Chu Chỉ Nhược chua xót nghĩ: Ta vốn chẳng hy vọng gì vào hắn.
Dứt, nàng lấy lại tinh thần, bắt đầu tập trung vào những môn phái nhỏ lân cận - "Chưởng môn phái Thiết Phật và Hoàng Lăng đều là đệ tử ký danh của tiên sư, nhưng cả hai gộp lại chỉ đủ trăm. Còn về phái Thanh Ngưu trước đây cũng từng có mối quan hệ, nhưng về sau rối ren...".
"Quân Khăn Xanh hôm nay gây ác tày trời, người người căm phẫn, Chu chưởng môn hoàn toàn có thể mượn danh nghĩa trừ bạo an dân để hiệu triệu quần hùng trong Xuyên chung sức, ta nghĩ sẽ hiệu quả hơn so với việc dựa trên tình nghĩa hay tình cảm" - Triệu Mẫn bỗng chen ngang -"Theo ta biết, tôn sư năm đó xung đột với Minh Giáo cũng chẳng lấy danh nghĩa báo thù cho ái đồ, chỉ nói là trừ diệt yêu tà".
Đám người Nga Mi nghe lời này thoạt không vui, mấy người nhất loạt dấm dẳng - "Ngươi còn ở đây làm gì?".
Triệu Mẫn nhướng mày, ngó lơ, chỉ hỏi Chu Chỉ Nhược - "Chu chưởng môn muốn đuổi ta đi sao?".
Chu Chỉ Nhược không trực diện trả lời Triệu Mẫn, chỉ nói với các môn hạ - "Triệu cô nương cứu Trí An, lại cõng Tĩnh Già cả quãng đường dài, lúc này ta không có tư cách đuổi cô ta, nếu các ngươi không ưng mắt thì tự ra tay là được".
"Danh môn chính phái lẽ nào nhẫn tâm đến thế?" - Triệu Mẫn đảo mắt quanh phòng, thấy toàn thể Nga Mi đều thái độ lập lờ, không khỏi bật cười. Nàng chêm - "Nga Mi là đệ nhất đại phái của đất Thục, xét khắp thiên hạ cũng xếp vào những hàng đầu, Chu chưởng môn lại từng thắng Đại Hội Đồ Sư, dù trẻ tuổi cũng không ai dám khinh. Nay binh biến toàn Xuyên, Nga Mi lèo lái chuyến này vốn danh chính ngôn thuận. Chu chưởng môn hoàn toàn có thể trực tiếp yêu cầu các phái khác hỗ trợ, không cần cân nhắc nhân tình thế thái ✶ Lòng người và thói đời (nói khái quát). , đỡ để sau này bị xem là Nga Mi nợ họ ân tình".
"Triệu Mẫn, ngươi đây là muốn bọn ta trực tiếp đương đầu với quân Khăn Xanh, quyết một mất một còn" - Chu Chỉ Nhược cười khẩy - "Quá đúng tâm nguyện của ngươi".
"Vậy Chu chưởng môn tính bỏ việc giải cứu Tĩnh Không sư thái và Tô nữ hiệp sao?" - Triệu Mẫn đáp trả - "Tĩnh Không sư thái còn hứa với tất cả nữ tù binh sẽ cứu họ, Nga Mi tính nuốt lời sao? Còn nữa, tiếp tục để quân Khăn Xanh làm loạn, bỏ mặc mạng sống của muôn dân trăm họ, bản chất đã vi phạm đạo hiệp nghĩa rồi, đúng không?".
Chu Chỉ Nhược không thể nào phản bác, chỉ tỏ ý - "Đã loạn đến cửa nhà, nào có lý khoanh tay đứng nhìn, đánh loạn quân là lẽ tất nhiên... Ngươi cùng Tĩnh Không nói cũng đúng, đây không phải chuyện cứu một hai người".
"Đây cũng không phải chuyện riêng của chính phái các ngươi" - Triệu Mẫn bổ sung.
"Vậy thì cũng kêu gọi cả thuyền bang phỉ hiệp ✶ Thuyền bang: bang hội hoạt động trên thuyền/sông nước; phỉ hiệp: những người ngoài vòng pháp luật nhưng trọng nghĩa khí. của ba sông bốn hồ" - Chu Chỉ Nhược lại đếm thêm ba hạt, rồi giơ lên cả chuỗi - "Tràng hạt của ta chỉ có mười bốn hạt, mỗi hạt tính một trăm người, dùng để đếm số người hiện còn thừa, ngươi bảo ta làm sao đánh với đội quân vạn người?".
Triệu Mẫn tiến lên trước mặt nàng, khẽ cúi thân, nhẹ nhàng gạt viên phật châu cuối cùng trong tay Chu Chỉ Nhược. Lúc này các nàng cách nhau rất gần, thậm chí cảm nhận được cả hơi thở của nhau. Triệu Mẫn áp sát vào mặt Chu Chỉ Nhược, nụ cười vô thức trở nên dịu dàng, thân mật.
"Chính Khí Bang ở đây còn có một trăm người nguyện nghe Chu chưởng môn sai phái" - Triệu Mẫn thì thầm.
Chu Chỉ Nhược vội thu hồi ánh mắt, luồn tràng hạt trở vào cổ tay, vô cảm nói - "Số lượng này cũng chẳng là bao, càng chẳng cần nghe ta sai khiến. Ta không biết cầm quân đánh giặc, dù nhân mã có tương đồng ta cũng chưa chắc thắng được, huống hồ hiện giờ chênh lệch quá lớn".
"Ngươi cho rằng ta lại muốn thử xem ngươi có đọc qua Vũ Mục Di Thư không chứ gì?" - Triệu Mẫn nhoẻn cười, chỉ ra tâm tư của nàng - "Một ngàn bốn trăm anh hùng hào kiệt quần thảo với đám quân ô hợp kia sao mà không có sức chống trả được? Huống hồ Chu chưởng môn còn chẳng cần đối đầu sòng phẳng với quân Khăn Xanh nữa mà, chỉ cần nghĩ cách chặn đường, dồn chúng về hướng Minh Ngọc Trân chả phải được rồi sao? Đến lúc đó Minh Ngọc Trân không muốn cũng phải ra tay thôi".
"Ngươi nói thật nhẹ nhàng" - Chu Chỉ Nhược vẫn không thể lạc quan hơn được, bởi lo lắng hơn cả là tình huống xấu nhất.
Nàng nghĩ: Triệu Mẫn này nhất định có mưu đồ mới xui ta dẫn dắt hiệp sĩ toàn Xuyên giao chiến với quân Khăn Xanh, nhưng chuyện người Mông Cổ hôm nay cũng không do ta tùy tiện suy tính được, mà mắt nhắm tai ngơ với đại họa phía trước mới thật là tội nhân lớn của đạo luân thường.
"Ta biết Chu chưởng môn độc lai độc vãng, phàm làm việc gì đều thích tận tay tận lực hơn là giao cho kẻ khác, cho nên với những việc mình làm không được, xưa nay sẽ chẳng hy vọng nhiều" - Triệu Mẫn nói - "Nhưng đó là bởi vì trước kia bên cạnh ngươi không ai đủ năng lực, nay thì khác, quân Khăn Xanh cũng là kẻ thù của ta, kẻ thù của kẻ thù tức là bạn rồi. Tuy Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ ta không mang danh đại tướng nhưng lớn lên trong quân doanh, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, đối với hành binh đánh trận rất tâm đắc, chỉ cần Chu chưởng môn chịu tin tưởng, theo kế sách của ta, nhất định đại thắng!".
Chu Chỉ Nhược giương mắt nhìn, chăm chú nàng một hồi, cũng không tỏ thái độ, chỉ thốt - "Cái đấy còn tùy vào tình hình cụ thể".
"Nhưng mà... Chưởng môn nhân, tập hợp nhân thủ xác thực không khó" - Tĩnh Huyền trầm ngâm một hồi lại lên tiếng - "Có điều nếu tác chiến lâu dài, chi phí chính là vấn đề. Theo quy củ giang hồ, nếu Nga Mi lãnh đạo thì chúng ta sẽ gánh vác phần lớn chi phí. Mấy năm trước vây đánh Quang Minh Đỉnh đã tiêu hao không ít, chỉ sợ số còn lại chẳng đủ để chèo chống trận này quá lâu".
Chu Chỉ Nhược đã sớm liệu trước điểm này, liền dõng dạc bảo - "Trên Kim Đỉnh thứ gì cũng không có, nhưng vàng cũng thiếu được sao?".
Vừa dứt lời, các đệ tử xuất gia đều hãi đến tái mặt, trong đó có mấy vị sư thái rất mực sùng đạo suýt nữa ngất đi.
Tĩnh Huyền vội nói - "Chưởng môn, không được đâu".
Nhiều sư thái khác cũng thi nhau phản đối, thậm chí hô to - "Chỉ Nhược sư muội".
"Có vẻ ta nói chưa đủ rõ ràng. Trong chuyện này, các ngươi không có quyền phản đối, trừ phi có người đứng ra khiêu chiến với ta ngay bây giờ, bằng không thì ai cũng không được hó hé một chữ!" - Giọng điệu của nàng cực kỳ gay gắt, chẳng nể nang điều gì, thoáng chốc lại về tới bộ dạng độc đoán khi mới kế nhiệm chưởng môn.
Tĩnh Tuệ từ trong đám người xông ra, dùng tình để lay động, dùng lý để thuyết phục - "Chưởng môn, chúng tôi không phải muốn chống đối. Chưởng môn ra sức cho Nga Mi bấy lâu, chúng tôi đều thấy rõ trong mắt, nhưng phá dỡ tượng Phật vàng, mong chưởng môn suy nghĩ lại. Đây là tổ sư dùng gia sản đúc nên, chúng ta bao đời luôn thờ phụng, thậm chí không chỉ riêng Nga Mi thờ phụng, bình dân bách tính cũng thường xuyên đến biếu...".
"Phật nếu thật giải trừ tai ách, cứu khổ cứu nạn mà đến thì vàng hay đất có khác biệt gì? Nếu chẳng có tác dụng, vậy thờ phụng vàng ngọc làm chi?" - Chu Chỉ Nhược đứng dậy, ngôn từ sắc bén như dao - "Có mấy lời ta sớm đã muốn nói. Sư phụ cả đời tin Phật, nhưng năm đó bị giam ở Vạn An Tự, Phật ở nơi nào? Tĩnh Không, Tĩnh Chiếu, Tĩnh Già, ba vị sư tỷ xuất gia từ nhỏ, lần này ra ngoài cũng vì Phật, mà khi lâm nạn, Phật ở nơi nào?".
"Nay muốn cứu Tĩnh Không và Tô Mộng Thanh chính là Chu Chỉ Nhược ta, tương lai các ngươi gặp phải chuyện gì, Chu Chỉ Nhược ta cũng là người đến gánh vác chứ không phải Phật tổ xa vời mà ngày ngày các ngươi thờ phụng. Phái Nga Mi ta sáng lập vì hoàn thành kế hoạch Ỷ Thiên Đồ Long và đại nghiệp kháng Mông Nguyên, không phải để đời đời kiếp kiếp trông coi Kim Đỉnh, thắp nhang cầu nguyện Bồ Tát. Từ giờ trở đi, các ngươi phải chuyên tâm luyện võ, không được lãng phí thì giờ vào cầu Phật nữa".
Giờ phút này, thói độc đoán chuyên quyền của Chu Chỉ Nhược bỗng như Diệt Tuyệt tái thế, ai ai cũng ngơ ngẩn đến cứng họng. Triệu Mẫn xưa nay ngán ngẩm phong trào Mật Giáo trong triều, nghe xong lòng sảng khoái vô cùng, ánh mắt nhìn Chu Chỉ Nhược tăng thêm mấy phần hấp dẫn, buột miệng bổ sung - "Chu chưởng môn thực nhìn xa trông rộng. Thật ra dùng vàng đúc tượng Phật vốn là cách trữ vàng cho thời chiến. Theo ý ta, không chỉ nên lấy số vàng đó ra dùng mà còn phải tranh thủ dùng cho hết, kẻo không sớm thì muộn sẽ có kẻ dòm ngó. Giờ là năm đói kém, rất nhiều quân đội đều thiếu tiền và lương thực, đừng nói dọc đường thấy gì cướp đó như quân Khăn Xanh sẽ ngấp nghé vàng bạc của các ngươi, ngay cả Trần Hữu Lượng, Chu Nguyên Chương và các đám khác, bấy giờ chưa đến cạo vàng chỉ vì tạm thời chưa thể sang được. Nếu quân cha ta, Nhữ Dương Vương, có cơ hội vào đất Thục, ta chắc chắn cũng sẽ khuyên ông ấy thăm hỏi Nga Mi trước tiên...".
"Thiệu Mẫn quận chúa coi thường người khác quá chăng?" - Chu Chỉ Nhược không hề cảm kích trước lời phụ họa của nàng, vô tình bác bỏ - "Nga Mi có sa sút đến đâu cũng không thê thảm tới mức tượng Phật nhà mình chẳng bảo vệ được. Lần này là chủ động trọng nghĩa khinh tài, nếu thực có kẻ đến cướp, vậy thì dĩ nhiên là binh đến thì cản, nước đến thì ngăn, phiên bang Hồ Lỗ ✶ Từ cổ mang ý miệt thị, chỉ giặc Mông Cổ và các dân tộc ngoại bang bị coi là man di. xâm phạm thì có đao kiếm hầu, dù cuối cùng thủ không được thì cũng phải cho nó trả giá gấp mười, gấp trăm lần".
"Ngươi... Ta lười phí lời với ngươi!" - Triệu Mẫn bung quạt, bực bội phẩy lên chút gió.
Nữ ni Nga Mi nghe yêu nữ triều đình bị dỗi, tâm cảnh thoáng trong lành, đối với Chu Chỉ Nhược bội phục thêm vài phần.
Sau đó, Chu Chỉ Nhược bắt đầu phân phó cụ thể từng người. Mấy vị đệ tử đời thứ tư có tiếng tăm trên giang hồ được cử đi chiêu binh, nhóm khác đưa Tĩnh Chiếu, Tĩnh Già về núi, đồng thời xử lý chuyện vàng bạc, nhóm còn lại tại chỗ chờ lệnh, tự tìm nơi nghỉ ngơi.
Đợi tất cả đều gần như tản hết, ánh nắng bên ngoài mới rốt cuộc xuyên qua cửa sổ nát soi vào gương mặt Chu Chỉ Nhược, thắp lên thân nàng tí ti hơi ấm. Ngón tay của nàng vẫn còn ma sát chuỗi Phật châu. Triệu Mẫn đột nhiên nghĩ: Chu Chỉ Nhược thực ra không phải hoàn toàn không tin Phật.
"Cuối cùng đã hiểu vì sao thái sư phụ chọn cô làm chưởng môn rồi" - Trí An vừa dọn hành trang trước khi tạm biệt vừa nói. Có lẽ là bởi vì sắp đi, thoát li bầu không khí vốn có của phái, Trí An một lần nữa xem Chu Chỉ Nhược như tiểu bối, tới gần đối phương, ghé trước mặt cười nói - "Hóa ra tiểu sư thúc là người trái đạo luân thường đến vậy, nung chảy Kim Đỉnh, ai cũng không dám nghĩ".
Chu Chỉ Nhược cúi đầu cười hổ thẹn, lại đổi về giọng điệu nhã nhặn như xưa - "Cô còn nơi nào để về không?".
Hai người thắm thiết nắm tay nhau, tựa khi còn thơ bé.
"Có, trước khi quân Khăn Xanh đến, gia đình tôi đúng lúc đều hồi hương ở Mi Châu, chỉ có tôi mắc nạn binh đao, may mà được các sư thúc và Triệu cô nương cứu giúp" - Trí An thở dài thườn thượt - "Chỉ tiếc Tĩnh Chiếu sư thúc vì tôi mà...".
"Sư tỷ chỉ làm điều bản thân cho là đúng đắn" - Chu Chỉ Nhược nói.
Đành rằng để Trí An nán lại cũng không có quá nhiều lời để kể nhưng bao nhiêu năm xa cách, giờ vừa gặp lại đã phải từ biệt, đáy mắt Chu Chỉ Nhược mãi lưu luyến không thôi.
"Cô không về Nga Mi sao?".
Trí An lắc đầu, tuy có tiếc nuối song cuộc sống hiện tại cũng coi là viên mãn, bèn nói - "Không được, dù sao đã thành gia, đã có một đứa con gái, hai năm nữa sẽ đưa lên núi làm đệ tử của cô được chứ?".
Chu Chỉ Nhược chần chừ, rồi mỉm cười hỏi ngược - "Cô nỡ sao?".
"Sống thời loạn lạc, nhất là con gái, phải có một thân võ nghệ tốt mới mong bảo vệ được bản thân" - Trí An vỗ khẽ cánh tay nàng - "Cô nói rất đúng. Giao cho cô, tôi an tâm nhất".
Chu Chỉ Nhược cảm động dạt dào, nên là nhận lời. Đúng là đã đến lúc nên có đệ tử chân truyền của mình, nàng nghĩ, thêm hai năm nữa cũng đủ để chuẩn bị tốt làm sư phụ người ta.
Triệu Mẫn thì lại chả lý giải nổi, thấy cảnh nữ tử níu níu kéo kéo khiến nàng hơi bực bội, vả lại còn muốn trút hết bực bội và khó chịu ấy lên đầu Chu Chỉ Nhược. Cô ta cứ như vậy, ngoại trừ ta, ai cũng có thể thân thiết hết sao? Triệu Mẫn nghĩ, rồi tự giác buồn cười. Chẳng biết có gì đáng ghen tị, lẽ nào mình muốn kết thân với cô ta thật?
"Ngươi còn chưa đi?" - Rốt cuộc Chu Chỉ Nhược phát giác lúng túng. Lúc này mọi người đi cả, chỉ có Triệu Mẫn vẫn đứng kế bên nàng, tựa như có mối giao tình phi thường nào đó.
"Chả phải nói không đuổi ta sao?".
"Chỉ là thấy cùng ngươi bàn chuyện không có gì hại, nhưng hiện tại ta muốn nghỉ ngơi, lẽ nào ngươi còn muốn ngủ cùng ta?".
Lời này khiến tim nàng rung động, suýt nữa đã buột miệng đồng ý, thậm chí trong khoảnh khắc bỗng thoang thoảng nghe thấy mùi huân hương trên chăn gối y đúc thứ ám lên y phục Chu Chỉ Nhược. Tuy nhiên cặp mắt châm chọc của Chu Chỉ Nhược đủ để nàng nuốt trọng câu "Cũng không phải không được" vô bụng, thay vào đó là thái độ khinh khỉnh mãnh liệt hơn đối phương gấp bội.
"Ngươi nghĩ hay nhỉ?" - Triệu Mẫn nói - "Ta chỉ là ưa tìm hiểu đủ dạng người và việc thôi. Quý tộc đó mà, rảnh rỗi sinh nông nổi".
"Triệu Mẫn, lần này để ngươi lợi dụng, để ngươi thao túng, ta cam chịu. Ta không màng những mánh khóe đằng sau của ngươi, chỉ cần cứu được người, báo được thù, sau này ta chết cũng yên lòng" - Chu Chỉ Nhược đăm đăm nàng mà nói - "Ngược lại, nếu ngươi nhất quyết muốn cản trở hai mục đích này của ta, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!".
"Chu chưởng môn nói vậy là sao?" - Triệu Mẫn nhoẻn miệng cười, tác phong đĩnh đạc bảo - "Giang sơn này suy cho cùng vẫn là của Đại Nguyên, diệt tặc khử cướp vốn là bổn phận của quận chúa triều đình ta, đáng tiếc ta không có binh quyền, chỉ biết dựa vào các vị hiệp sĩ đồng lòng hiệp lực, sao có thể nói ta thao túng, lợi dụng ngươi? Hơn nữa, Chu chưởng môn hãy tự hỏi với lòng, hai ngày qua ta chưa đủ thành ý hay sao?".
"Chính vì ngươi quá mức dốc lòng mới càng khác thường. Quan hệ giữa ta và ngươi thế nào, cần ba lần bảy lượt nhắc lại nữa sao?" - Cặp mắt cảnh giác của Chu Chỉ Nhược chẳng hề thuyên giảm, ngược lại giọng điệu loáng thoáng vị tiếc nuối. Triệu Mẫn lần này vất vả cỡ nào, nàng tự nhiên thu cả vào mắt, nhưng càng cảm động lại càng phải đề phòng.
Triệu Mẫn không nghĩ ngợi, nhanh nhảu thốt - "Chu Chỉ Nhược, ta thật lòng muốn kết giao với ngươi, xưa nay vẫn vậy. Đáng tiếc, là ngươi, cái người này luôn xem ta là cái đinh trong mắt. Gạt qua lập trường và thù cũ, ngươi dám nói giữa chúng ta không hề có chút hấp dẫn nào sao?".
Chu Chỉ Nhược nhìn nàng bằng cặp mắt ngờ vực, đích thực nhấc lên không nổi cảm giác bài xích vốn có đối với nàng lúc này, chưa kể còn nhận ra nàng càng thêm tuấn tú, nụ cười xán lạn, mê ly. Mà lòng quyết không thừa nhận kết quả đấy, Chu Chỉ Nhược lùi hai bước, đáp - "Không có!".
"Không có thì không có, ngươi chột dạ làm gì?" - Triệu Mẫn bị chọc ngoáy đâm ra không vui, mặt lạnh nói - "Được rồi, Chính Khí Bang nho nhỏ ta đây không quấy rầy Chu chưởng môn nữa, đợi người đến đông đủ, chúng ta tính tiếp".
Đoạn, Chu Chỉ Nhược đưa mắt ngó Triệu Mẫn đi ra, tâm khảm che giấu nỗi niềm không nỡ, cảm khái nói - "Trời sinh là tử địch, đáng tiếc!"
💬EDITOR
Tựa chương 10 cũng lại là một câu thơ trong Xuân Dạ Hỉ Vũ của Đỗ Phủ: "Tuỳ phong tiềm nhập dạ, nhuận vật tế vô thanh".
▪️ Tuỳ phong tiềm nhập dạ: mưa xuân theo gió hây hẩy vào đêm tối.
▪️ Nhuận vật tế vô thanh: âm thầm tưới mát vạn vật.
Cả câu là hình dung mưa xuân rơi lác đác, cây cối đều hấp thụ nước mưa mà sinh sôi, nảy nở. Ý nghĩa là mô tả một sự ảnh hưởng, một sự thay đổi tinh tế, âm thầm, không phô trương nhưng lại có tác động sâu sắc, dần dần thấm vào lòng người mà không hay biết, như cái cách mà mưa xuân thấm nhuần vạn vật.
Trong bối cảnh chương này chính là sự ảnh hưởng âm thầm của Triệu Mẫn lên mọi quyết định, thậm chí là tình cảm của Chu Chỉ Nhược.
💬Bình luận:
① Trái luân thường đạo lý kiểu này, Chu Chỉ Nhược càng lúc càng giống cung Bò Cạp.
↪ Tác giả: Thật ra cũng không hẳn là trái luân thường đạo lý, chưởng môn thuộc về tuýp có tính năng động chủ quan mạnh (hành động dựa trên những gì bản thân cho là cần thiết, là nhu cầu thực tế, chứ không bị động tuân theo giáo điều, khuôn phép một cách máy móc), tất cả đều căn cứ tình hình thực tế mà quyết định.
② Chưởng môn ở đây biểu hiện ra năng lực quyết đoán và tài quyết sách thật làm cho người ta yêu. Có thể thoát khỏi nguyên tác nhưng vẫn bám sát hình tượng này để triển khai những năng lực này của chưởng môn, quá phục công lực của tác giả! Những tâm tư khác thường của Mẫn Mẫn xuất hiện ngày càng nhiều, rất hóng~ Còn có chưởng môn nói xưa nay chưa từng trông chờ được gì ở Vô Kỵ, hồi tưởng một phen thì đúng thật, điểm này cũng có thể lôi ra được, dường như tác giả rất tâm huyết mổ xẻ nguyên tác.
↪ Tác giả: Thật ra tôi cảm giác chưởng môn là người không ỷ lại cũng không tin tưởng người khác, đối với người xung quanh lấy thái độ gần như không trông mong gì. Cái này xuất phát từ trải nghiệm và cá tính.