Chương 11: Vạn lưu quy tông
Tiếng vó ngựa lục tục vọng đến, các đệ tử Nga Mi nghe động tĩnh lập tức ra nghênh đón. Xa xa, trong sương sớm, mấy toán người chia thành ba nhóm, lần lượt phân biệt bằng đạo bào vàng, xanh, đen chạy tới. Ấy là ba phái Hoàng Lăng, Thiết Phật và Thanh Ngưu. Đợi tất cả đến gần, một số đệ tử kỳ cựu của Nga Mi mới nhận ra ba vị chưởng môn đương cưỡi ngựa dẫn đầu mỗi phái, họ không khỏi xúc động.
Chưởng môn các phái này đã đổi qua mấy đời, mối quan hệ trước kia của họ với Nga Mi vốn không mặn mà, nay còn nhạt hơn nước lã, ấy vậy mà Nga Mi vừa kêu gọi, thủ lĩnh các phái còn đích thân ra mặt, phi ngựa xuyên đêm, quả là hết lòng hết dạ.
Chu Chỉ Nhược thấy chưởng môn ba nhà đều điểm bạc mái đầu, dù Nga Mi là môn phái có cơ nghiệp to lớn nhưng nàng vẫn muốn lấy lễ nghi của bậc tiểu bối hành xử, thế là toan chắp tay cúi chào, có điều ba người nọ vội vàng nhảy xuống, hướng nàng bái lạy - "Đệ tử tiếp viện chậm trễ, tại đây dập đầu tạ tội với chưởng môn sư thúc".
Tuy từ nhỏ đã quen thuộc vai vế bề trên nhưng đột ngột được hành đại lễ như thế, Chu Chỉ Nhược cũng đâm thẹn một phen. Nàng vội mời họ đứng dậy, gọi họ là thúc bá. Năm xưa, Nga Mi dưới tay Diệt Tuyệt sư thái và Cô Hồng Tử thanh danh hiển hách, thu hút nhiều tiểu bang tiểu phái trong Xuyên đến nương nhờ, Diệt Tuyệt vốn cao ngạo, thậm chí tự phụ nên đã thu nhận chưởng môn của họ làm đệ tử ký danh. Tuổi tác của họ xấp xỉ Diệt Tuyệt, chưa kể còn có cả một lớp đệ tử đến nay đã gần tứ tuần. Chu Chỉ Nhược mới đầu hai mươi, gọi ra xưng hô "hiền điệt ✶ Cách gọi thân mật hoặc tôn trọng của bậc tiền bối dành cho hậu bối. " chỉ thấy gượng, riêng chạm mặt thôi đã lúng túng khôn cùng, bởi vậy từ khi kế nhiệm nàng chưa từng cùng họ qua lại lần nào.
Chưởng môn phái Hoàng Lăng tên là Quý Vong Trần, Thiết Phật là Hoa Nhược Dân, Thanh Ngưu là Long Thiên Hưng. Ba phái tình cờ gặp gỡ giữa đường nên cùng nhau đồng hành. Quan hệ giữa các phái này phải nói là linh hoạt, gặp mặt thì xưng huynh gọi đệ, khách sáo hết mực, còn lại những lúc khác thì chẳng hề vãng lai, đó là chưa kể đến âm thầm đấu đá, bấy giờ lại cùng đứng trước Nga Mi với thân phận khách khứa, Chu Chỉ Nhược mơ hồ cảm giác ba nhà đã giao kèo điều gì.
Ba chưởng môn này khăng khăng giữ vững tôn ti, luôn mồm "sư thúc", hết mực tôn kính Chu Chỉ Nhược như bậc trưởng bối. Chu Chỉ Nhược tự thấy tiếng tăm của mình chưa tới bực này, thêm cả mang danh bị phu quân ruồng bỏ và "quả phụ", ít nhiều ô uế thanh danh, những người này cung kính như thế tất có mưu đồ.
Song, ba người kia trước tiên hỏi han một lượt về Diệt Tuyệt sư thái và chuyện các sư thúc sư bá gặp nạn, sau đó dẫn đầu môn hạ quỳ xuống, hướng về Mi Châu khóc than thảm thiết, khí thế cả kinh đến nỗi Chu Chỉ Nhược không nói nên lời, mà phần còn lại của Nga Mi nhìn nhau ngơ ngác. Theo lý thì hợp lẽ thường, nhưng dường như có hơi quá lố.
"Các môn phái khác còn chưa tới sao?" - Khóc tang xong, Quý Vong Trần liếc nhìn Hoa, Long rồi hỏi thăm Nga Mi trước tiên.
Tĩnh Huyền đứng ra trả lời - "Đường xá xa xôi, các phái khác phải lặn lội đến đây, dọc đường ắt gặp không ít gian nan, đến trễ cũng là điều dễ hiểu. Chúng ta nghỉ ngơi trước đã".
"Nghỉ ngơi thì không cần, thực sự chả còn tâm trạng nào để nghỉ ngơi" - Hoa Nhược Dân tiếp lời - "Lòng chúng tôi nóng như lửa đốt. Thú thực, do chúng tôi vô năng, bấy nhiêu năm vẫn chưa thể phát triển môn phái, đệ tử chẳng những ít ỏi mà còn không thành tài nổi, sợ rằng chỉ thành gánh nặng cản trở Nga Mi, khiến cho chưởng môn sư thúc trách tội".
"Hoa chưởng môn quá khiêm nhượng rồi" - Chu Chỉ Nhược nói - "Các vị không có công lao cũng có khổ lao, sao trách tội được".
"Phải, nghĩ tới cũng có vài phần khổ lao. Nghe nói Chu sư thúc không hà khắc như thái sư phụ, Hoa huynh thật sự là nghĩ nhiều" - Long Thiên Hưng cũng chen lời. Trên trán hắn có một vết sẹo dài do kiếm, mặc dù cố bày ra sắc mặt tươi rạng nhưng vẫn còn đâu đó hung tợn - "Nếu như hiện tại chưa đông đủ, chúng tôi không muốn rỗi cũng phải rỗi. Tục ngữ nói: Lâm trận mới mài gươm, không sắc thì cũng sáng ✶ Ví von nước đến chân mới chuẩn bị, hiệu quả không lớn bao nhiêu nhưng còn hơn là không có gì. . Chi bằng nhân cơ hội này, xin sư thúc truyền cho ba nhà chúng tôi một ít chiêu thức chế địch được chứ?".
Chu Chỉ Nhược nghĩ: Ba tên này kẻ xướng người họa, lại liên tục cường điệu vai vế, lại còn nhắc "khổ lao", thì ra là mong ngóng thứ này từ ta. Rốt cuộc là ta trải đời quá ít, nhất thời bị động nên sập bẫy lúc nào không hay.
Thế nhưng bấy giờ chính là lúc cần họ, Chu Chỉ Nhược thấy mình không nên quá keo kiệt, bèn nói - "Đánh với loạn quân ắt sẽ dùng binh khí nhiều hơn. Tuy ta tài sơ học thiển, không bằng tiên sư, nhưng Kim Đỉnh Cửu Thức vẫn nắm bắt được phần nào yếu lĩnh, vậy xin được múa rìu qua mắt thợ một lần".
"Chao ôi! Sư thúc đánh giá cao tư chất của chúng tôi rồi" - Long chưởng môn đáp - "Kiếm chiêu không có tám năm, mười năm thì sao luyện thành, học kiếm e rằng không kịp. Nhưng nghe nói Nga Mi có môn tuyệt học tốc thành, tay không mà uy lực hơn binh khí gấp bội. Năm xưa sư thúc chỉ luyện một thời gian ngắn đã có thể hạ vô số cao thủ ở đại hội Đồ Sư...".
"Các ngươi muốn học Cửu Âm Bạch Cốt Trảo?" - Chu Chỉ Nhược rất đỗi kinh ngạc, thể như nghe được thứ gì kinh thiên động địa.
"Nghĩ tới chỉ có môn công phu này hợp thời thế nhất. Nếu như mọi người đều có thể luyện thành thạo thì địch đông ta ít cũng chẳng lo ngại rồi".
"Chậc! Không phải ta không chịu dạy, phụ mẫu của Quách tổ sư phái ta, Quách, Hoàng nhị vị đại hiệp để lại Cửu Âm Chân Kinh chính vì mong muốn anh hùng hậu thế có thể nhanh chóng luyện thành võ công, đánh đuổi quân Nguyên" - Chu Chỉ Nhược nói bằng giọng tiếc nuối - "Hận rằng thứ đó tà tính quá nặng, dễ tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến tâm tính thay đổi, cuối cùng hại đến đại nghiệp chính đạo. Bởi vậy, các phái sau khi bàn bạc đã quyết niêm phong Cửu Âm Chân Kinh, giao cho Trương Chân Nhân của Võ Đang trông coi. Nội lực Cửu Âm của ta cũng không còn, tu luyện từ đầu, sẽ không sử dụng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo kia nữa".
Ba người nghe xong thì sửng sốt, quả nhiên lọt ra vài phần e dè, vì vậy Chu Chỉ Nhược ôn tồn khuyên bảo - "Những lời hôm nay chỉ nói với người trong nhà nghe thôi, sau này đừng tại trên giang hồ nhắc đến Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, kẻo danh môn chính phái khác nghe được sẽ rước họa. Tuyệt học kiếm chiêu của Nga Mi luyện đến chỗ tinh thâm tuyệt đối không thua kém Cửu Âm Chân Kinh. Tập võ đâu phải ngày một ngày hai, xưa nay chỉ có rèn đâu chắc đó mới là con đường của cao thủ võ lâm".
Nàng vốn sở hữu một đôi mắt long lanh như nước, giữa mày hơi nhăn đã đủ diễn uất ức và bất lực, ai nấy đều tin theo răm rắp. Thẳng thắn như Hoa chưởng môn đành tiếc hận than thở - "Chao ôi! Quách Tĩnh và Hoàng Dung đại hiệp truyền lại võ công sao có thể là tà ma ngoại đạo được chứ? Rõ ràng là các phái khác sợ bị át mất tiếng tăm nên liên hợp viện cớ chèn ép Nga Mi chúng ta".
"Chớ nói càn" - Chu Chỉ Nhược yếu ớt lắc đầu - "Tiên sư mất sớm, Chu Chỉ Nhược ta chỉ là cô nhi non nớt, ra ngoài ắt phải nghe theo các bậc trưởng bối chính phái dạy bảo".
Mấy nhà chưởng môn đồng loạt than ngắn thở dài, hồi sau Long Thiên Hưng lên tiếng đề nghị - "Tuyệt học Cửu Âm không thể luyện được, nhưng Cửu Dương Công của Nga Mi là võ học chính tông, chắc không thành vấn đề? Năm xưa thái sư phụ chỉ truyền cho chúng tôi ít công phu ngoại gia, nội công lại chưa kịp dạy bảo, nhân lúc này không có người ngoài, kính xin chưởng môn sư thúc chỉ điểm cho chúng tôi đôi điều".
Đám đệ tử Nga Mi nghe vậy, sắc mặt biến chuyển trong phút chốc. Cửu Dương Công là bảo vật trấn phái của võ học Nga Mi, các đệ tử đời thứ tư còn có khối người chưa được đụng tới, vậy mà đám đệ tử ngoại môn này hồ đồ dăm câu đã muốn học, không thừa nước đục thả câu thì là gì?
Trong mắt Chu Chỉ Nhược, Cửu Dương Công cũng không phải thứ chí bảo gì, nhưng đám này luôn bóng gió ra điều kiện với nàng, không bực bội là không được. Trực giác mách bảo với nàng rằng dưới lớp mặt nạ khiêm tốn đó là thói hống hách và khinh thường, nếu nàng đáp ứng, e rằng tương lai bọn chúng sẽ đạp lên mặt lên mũi mình.
Đương lúc Chu Chỉ Nhược tìm cách từ chối khéo thì từ xa dội tới một tràng cười sảng khoái. Còn chưa thấy người, trong đầu nàng đã hiện lên bóng dáng người nọ vận nam trang, mặt mày thanh tú hơn ngọc, tay đong đưa chiếc quạt, môi khoác điệu cười tinh nghịch.
"Xem ra người ngoài này tới không đúng lúc rồi" - Triệu Mẫn cất tiếng.
Thủ hạ của nàng bấy giờ ở cách đấy không xa. Dù thức dậy chưa hẳn là sớm nhưng cũng đến cùng lúc với ba nhóm này.
"Chu chưởng môn, từ khi chia tay đến nay vẫn khỏe chứ?".
Bộ trang phục hôm nay nàng vận trông giống hệt một hiệp khách thiếu niên, vừa nhảy xuống ngựa thì qua loa thi lễ, cử chỉ khoáng đạt khiến lòng người vén sạch mây mù.
"Ngươi là ai?" - Quý Vong Trần cố nén giận vì vỡ kế hoạch, song giọng nói không giữ được bực bội và phi lễ.
Triệu Mẫn vô cùng nhã nhặn trả lời - "Chúng tôi là Chính Khí Bang, một tiểu bang tiểu phái nhỏ bé trên giang hồ, e rằng vị đạo hữu đây chưa từng nghe qua".
"Đúng là chưa nghe qua, các ngươi tới làm gì?" - Long Thiên Hưng hỏi, đầu đã loay hoay tính kế đuổi đi.
"Quân Khăn Xanh tán tận lương tâm, người người không dung thứ. Chính Khí Bang bọn ta dĩ nhiên sao nhắm mắt làm ngơ, cũng muốn góp sức đó chứ" - Triệu Mẫn cười toet toét với Chu Chỉ Nhược, tiếp tục nói - "Kính xin các vị thúc thúc bá bá yên tâm, bang của ta không có dây mơ rễ má gì với Nga Mi nhưng Triệu mỗ và Chu chưởng môn tại Quang Minh Đỉnh từng tâm đầu ý hợp, về sau giao tình thắm thiết, chỉ cần Chu chưởng môn lên tiếng, Triệu mỗ cũng không tiếc đường xa vạn dặm mà đến tương trợ, chẳng cầu danh cũng không cầu lợi, càng không cầu võ công tuyệt học của Chu chưởng môn, chỉ vì chút tình nghĩa nhỏ bé giữa chúng tôi, nói ra e khiến các vị thúc thúc bá bá chê cười".
Một tràng ba hoa này khiến không ít người của ba phái cúi đầu hổ thẹn. Đường đường là nam tử hán, môn phái tại trong Xuyên cũng xếp vào hàng chính phái tiếng tăm, vậy mà hành hiệp trượng nghĩa còn toan tính thiệt hơn.
Nhưng Nga Mi nghe xong thì một bụng căm phẫn. Triệu Mẫn này không nhắc tới Quang Minh Đỉnh còn nghe được, hễ nhắc tới thì mối thù Vạn An Tự bị nàng giam giữ xồng xộc vô óc não, nhất thời chả biết Triệu Mẫn đáng hận hơn hay ba kẻ này đáng hận hơn.
"Ngươi có thể tới thì tốt quá!" - Chu Chỉ Nhược cười dịu dàng với nàng, tiến lên khoác tay nàng. Triệu Mẫn lần đầu được Chu Chỉ Nhược nhiệt tình tiếp đón thành ra ngơ ngẩn, mãi khi huyệt tê bị tàn nhẫn cấu véo mới suýt thét ra tiếng vì đau. Nàng nghiến răng nói nhỏ - "Họ Chu, ta tốt bụng ngần ấy, ngươi trả ơn như thế đó sao?".
"Ngươi hết chuyện nhắc Quang Minh Đỉnh làm gì, để ta khó xử có phải không?" - Chu Chỉ Nhược cũng hạ giọng mắng, nhưng dáng cười dịu dàng kia vẫn còn nguyên đó, thoạt nhìn như cùng tri kỷ thì thầm thân mật.
"Thuận miệng thôi. Ngươi hẹp hòi quá đi, ta chả thèm chấp với ngươi!" - Triệu Mẫn khép quạt, gõ lên đầu Chu Chỉ Nhược, hệt như bằng hữu nô đùa. Nàng biết Chu Chỉ Nhược bức bối dữ lắm song vẫn phải bấm bụng diễn tuồng.
Quả nhiên, Chu Chỉ Nhược cười ngọt, nói với nàng - "Ngươi đó, luôn vô phép vô tắc. Ta dầu gì đã là chưởng môn, trước mặt nhiều người, đừng như thế nữa".
Lời dứt, đáy mắt nàng tóe ra tia chớp hung ác cỡ nào, chỉ có Triệu Mẫn biết.
Đám người thấy hai thiếu nữ nói cười tươi rói, thanh xuân bầu bạn, tự tạo nên một bức họa toàn bích, thành thử không nỡ quấy rầy. Mà chúng đệ tử Nga Mi biết thù cũ giữa họ đều nổi hết da gà, cảm thấy chưởng môn nhà mình hy sinh thật cao cả.
Bỗng nhiên, chưởng môn phái Thanh Ngưu - Long Thiên Hưng - phát ra tiếng cười lạnh. Hơn mười năm trước, phái Thanh Ngưu và phái Nga Mi đã kết mối hiềm khích khá lớn. Lúc đấy Long Thiên Hưng vừa kế nhiệm chức chưởng môn chưa lâu thì đụng phải đại thọ của Diệt Tuyệt sư thái. Tâm hắn nghĩ, mấy chục năm qua phái Thanh Ngưu chả nhận được lợi lộc gì từ Nga Mi, trái lại còn vô duyên vô cớ nhảy ra một vị tổ tông để thờ phụng, bất công quá thể, chi bằng đoạn tuyệt ngay cho sạch. Thế là phái Thanh Ngưu vắng mặt khỏi thọ yến mà không đánh động tiếng nào. Diệt Tuyệt thấy mình chịu bất kính vô cùng, bèn phái một nhóm đệ tử thực lực nhất tới cửa hưng sư vấn tội ✶ Nghĩa đen là dấy binh đi hỏi tội. Nghĩa bóng chỉ hành động kéo một lực lượng đông đảo hoặc mang khí thế hùng hổ đến để chất vấn, hạch sách và trừng phạt lỗi lầm của đối phương. . Long Thiên Hưng nghĩ mình không sai, hắn đương nhiên có quyền dẫn dắt toàn phái thoát khỏi phả hệ Nga Mi. Nga Mi cho rằng hắn bất kính, bất hiếu, đại nghịch bất đạo trước, bởi muốn thoát li cũng phải báo cho Diệt Tuyệt sư thái và đợi bà gật đầu mới phải. Lúc đấy lời qua tiếng lại vô cùng khó coi. Vốn tính tình cương trực, Kỷ Hiểu Phù nhìn không nổi nữa, liền mời Long Thiên Hưng ra tỷ võ, bên nào thua sẽ nhận tội. Long Thiên Hưng trông Kỷ Hiểu Phù xinh đẹp, trẻ trung, bất quá là làm cây cảnh mà thôi, vậy nên nhanh nhảu đáp ứng.
Đã cách nhiều năm, hễ nhớ lại đường kiếm hiểm hóc của Kỷ Hiểu Phù hôm đó thì vết sẹo kia lại âm thầm nhoi nhói, không phục cùng bội phục cứ luân phiên chiếm cứ lồng ngực hắn. Hắn cho rằng cô nương kia còn trẻ mà nhẹ nhõm hạ được hắn thì thiên tư ắt phải phi thường. Đồng thời, người này chắc chắn nhờ vào lợi thế từ võ công tuyệt học tổ truyền của Nga Mi, trong khi Diệt Tuyệt chưa từng truyền dạy chiêu thức lợi hại nào cho những đệ tử ngoại môn như hắn. Hôm nay chính là thời cơ tốt để quang minh chính đại yêu cầu Chu Chỉ Nhược truyền thụ Cửu Dương Công, nào ngờ bị Triệu Mẫn phá hỏng, hắn bèn trút hết mọi oán hận đã dồn nén bấy lâu.
"Ta thấy ánh mắt của Diệt Tuyệt kém quá, sao lại chọn tiểu cô nương yếu đuối, vô năng thế này làm chưởng môn Nga Mi được chứ? Sợ là đảm đương không nổi nha..." - Long Thiên Hưng buông lời châm chọc - "Vừa gặp tiểu tỷ muội đã gạt phắt chính sự sang bên, thảo nào ngày đại hôn, ngay cả phu quân cũng giữ không được, để mặc cho y chạy theo yêu nữ triều đình".
"Đệ tử ngoại gia chớ có thất lễ!".
Tĩnh Huyền lập tức quát lớn, các đệ tử Nga Mi khác thì trừng trộ. Hai phái còn lại lựa chọn im lặng, đoán chừng đã về phe Long Thiên Hưng, chẳng qua chưa tỏ rõ thái độ mà thôi.
"Nè, ta chỉ có thể giúp ngươi nhiêu đây. Muốn chặn họng bọn chúng thì cần biện pháp cứng rắn" - Triệu Mẫn nói rồi khoanh tay khoái trá, thể như không ngại chuyện bé xé to. Trái lại, lòng nàng nghĩ: Xem ra chuyện năm xưa là vết nhơ rất lớn đối với Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược bày ra phong thái thờ ơ, xoay người cười nói - "Chỉ cùng bạn cũ hàn huyên đôi câu, điệt nhi ✶ Nghĩa như hiền điệt nhưng không mang sắc thái tôn trọng, lịch sự, khách sáo như hiền điệt. cớ gì nói ra lời ấy?".
Đối đáp bằng tư thái của bậc trưởng bối như thế, tại Long Thiên Hưng xem ra thực ngạo mạn vô cùng. Hắn mặt xưng mày sỉa bước lên một bước - "Phì! Ai là tiểu bối của ngươi! Lão phu vừa làm chưởng môn đã bị chèn ép dưới trướng Nga Mi, nhiều năm nằm gai nếm mật để phục thù nhát kiếm năm xưa. Đáng tiếc, đồ đệ mà sư phụ ngươi đã từng đắc ý Kỷ Hiểu Phù kia bỏ mạng từ lâu. Hôm nay quân Khăn Xanh làm loạn, phái Thanh Ngưu ta lúc nên xuất lực sẽ xuất lực, chẳng qua là cùng với Nga Mi các ngươi, e rằng nên bàn lại một phen ai là thúc ai là điệt rồi!".
Chu Chỉ Nhược nhức đầu cực kỳ, cái thói hống ha hống hách để khi nhục người với nàng mà nói không thể quen thuộc hơn được, lửa giận ngùn ngụt như thế xung thiên - "Kính trên nhường dưới, bổn tọa nhường tiểu bối nhà ngươi ba chiêu".
Triệu Mẫn cười thầm: Chu Chỉ Nhược này xưa nay luôn có tài nhục nhã người khác nhỉ. Ta và nàng cùng là nữ tử, nghe mà hả hê.
Năm xưa Đinh Mẫn Quân cũng chưa từng trước mặt Long Thiên Hưng ngạo mạn như thế. Hắn đỏ mắt rút kiếm chém tới. Chu Chỉ Nhược quả nhiên chỉ né mà không phản đòn, thi thoảng huơ tay để dùng thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ gạt vũ khí địch, Long Thiên Hưng đâm mãi không trúng.
Long Thiên Hưng thầm nghĩ: Người này di chuyển kỳ quặc, bộ pháp hoàn toàn khác xa võ công Nga Mi mà ta chứng kiến trước đây. Đệ tử Nga Mi khi dụng võ sẽ vận dụng nguyên lý Tứ Tượng, dưới chân thi triển Chư Thiên Hóa Thân Bộ, nhờ đó mà công thủ vẹn toàn, Kỷ Hiểu Phù kia có nền tảng vô cùng xuất sắc ở phương diện này, bước đi nhẹ nhàng, chuyển động nhanh nhẹn, bởi vậy ra đòn khiến cho địch thủ không kịp trở tay. Ngược lại, Chu Chỉ Nhược dường như hoàn toàn dựa vào bản năng.
Thực tế, Long Thiên Hưng cũng sử dụng bộ pháp dựa trên dịch lý, hơn nữa theo ngũ hành, nó có khả năng khắc chế Chư Thiên Hóa Thân Bộ của Nga Mi, bại bởi Kỷ Hiểu Phù khiến hắn ngày đêm khổ luyện món này, nay bước chân đã có thể sinh gió, khí thế cuồn cuộn khiến người hoa mắt. Nhưng đáng tiếc, Chu Chỉ Nhược lại có bản lĩnh nghe tiếng gió đoán vị trí, căn bản không bị ảnh hưởng bởi những gì diễn ra trước mắt.
Hết ba chiêu, Chu Chỉ Nhược bắt đầu phản đòn. Nàng chưa vội rút kiếm, thay vào đó là thi triển bộ pháp theo phương vị Tứ Tượng, thoắt ẩn thoắt hiện như tia chớp áp sát đằng sau đối thủ lúc nào không hay. Bước chân chưa khựng mà kiếm chiêu đã tới. Long Thiên Hưng thấy chiêu này hết sức quen thuộc, không kịp nghĩ nhiều, vội quét ngang một đường đặng tạo thế xoay người. Sau hai ba chiêu, Long Thiên Hưng hoàn toàn lực bất tòng tâm, mỗi chiêu mỗi thức đều bị nội lực mềm mại của Nga Mi Tâm Pháp hóa giải, mà đường kiếm chớp nhoáng của Chu Chỉ Nhược khiến hắn không sao đỡ được. Rốt cuộc, thế thủ của Long Thiên Hưng hoàn toàn vỡ vụn, trường kiếm từ dưới tay hắn thọc lên. Cuộc tỉ thí kết thúc bằng động tác gõ đầu vỏ kiếm lạnh buốt vào đường thẹo dài sọc của Long Thiên Hưng.
Vậy là hắn nhớ ra, tất cả những thứ này đều cùng kiếm chiêu của Kỷ Hiểu Phù năm đó y như đúc. Nhiều năm qua hắn miệt mài tìm cách hóa giải, từng đường kiếm, từng tư thế đều được hắn nằm lòng phương pháp đối phó, nào ngờ thế công chớp nhoáng của Chu Chỉ Nhược khiến mọi toan tính nát tươm trong phút chốc.
"Chiêu này tên gì?" - Long Thiên Hưng thở dài thườn thượt, vứt kiếm xuống đất - "Ta bại bởi chiêu này hai lần, chỉ cầu thua một cách minh minh bạch bạch".
"Ta xem vị trí vết thương của ngươi, đoán là năm xưa ngươi bại bởi chiêu này" - Chu Chỉ Nhược hời hợt đáp - "Ngươi nhớ cho kỹ, bộ kiếm pháp này gọi là Hồi Phong Phất Liễu Kiếm, còn chiêu thức vừa mới hạ ngươi là Vạn Lưu Quy Tông ✶ Nghĩa là vạn dòng sông đều chảy về một biển, hình dung các sự vật, sự việc dù bằng đường nào đi nữa thì đều hướng về một nguồn cội chung. Kỷ Hiểu Phù và Chu Chỉ Nhược sử dụng chiêu này để đánh Long Thiên Hưng là đang dạy dỗ Long Thiên Hưng rằng các chi nhánh dù đi đâu cũng phải quy phục về tổ tông Nga Mi, nhắc nhở phải biết nhớ về nguồn cội. Ngoài ra tựa chương cũng dùng cụm "vạn lưu quy tông" để khái quát nội dung chính của chương: cả ba phái Hoàng Lăng, Thiết Phật, Thanh Ngưu cùng nhau tề tựu ở phái Nga Mi giống như các con sông tụ về nguồn cội. , sau này đừng để vết sẹo lành mà quên chỗ đau ấy".
"Vạn Lưu Quy Tông... Hay cho cái Vạn Lưu Quy Tông" - Long Thiên Hưng ngửa mặt cười to - "Không ngờ sau bao nhiêu năm ta mới lĩnh hội thâm ý của chiêu này. Ngươi và sư tỷ của ngươi quả là ăn ý. Nhưng ta bại bởi ngươi là bại bởi nội công và tâm pháp của ngươi, chứ không phải là bản thân chiêu thức. Chỉ luận kiếm chiêu, kỹ thuật của ngươi còn chưa tinh tế bằng Kỷ Hiểu Phù. Ta nghe nói cô ta từ năm bảy tuổi đã được Diệt Tuyệt sư thái cầm tay chỉ dạy, xem ra đồ đệ út nhà ngươi cũng chẳng được sư phụ ngươi yêu thương tới bực này".
Chu Chỉ Nhược biết hắn ta thua nên cãi cùn, huống hồ thời gian tập võ của nàng vốn ngắn hơn, hai năm qua lại lơ là luyện kiếm, xuất chiêu kém hơn người xưa cũng là lẽ thường, cùng sư phụ yêu thương có liên quan gì?
Tuy vậy, bày đủ loại lý lẽ đấy ra cũng không sao xua được bực dọc khi nghe những lời này.
"Theo ta thấy coi như thực lực Chu chưởng môn chưa cao thâm đi nữa thì tuổi trẻ còn đó, còn có thể nói 'tương lai đầy hứa hẹn'. Nào giống một số kẻ, đã gần đất xa trời mà vẫn không nên thân" - Triệu Mẫn kìm chẳng đặng bèn buột miệng mỉa mai - "Luyện hơn nửa đời người mà vẫn đánh không lại cái người mà mình gọi là tiểu cô nương, thua rồi lại cãi chày cãi cối, gọi hạng này là đại trượng phu thì ngượng miệng quá".
"Ta ăn ngay nói thật mà thôi!" - Long Thiên Hưng quyết cãi bướng nhưng cũng âm thầm hổ thẹn, chỉ thốt bấy nhiêu đó.
"Các ngươi cũng muốn tới thử sức sao?" - Chu Chỉ Nhược chuyển hướng hai phái khác. Quý, Hoa lia lịa lắc đầu.
Nàng liền tiếp - "Tận sức tận trách, ta sẽ tự truyền tuyệt học. Còn nếu cái gì cũng không làm mà đòi há miệng chờ sung... thì đợi giáo huấn đi!".
Đoạn, nàng đạp một cước lên khoeo chân Long Thiên Hưng, hắn lập tức quỳ rạp, lúc này mới lạy lục, khuất phục - "Điệt nhi cẩn tuân lời sư thúc dạy dỗ".
Mặt trời đứng bóng, muôn nẻo thuyền bè lần lượt kéo đến. Những đội thuyền giang hồ này nửa hiệp, nửa phỉ ✶ Hiệp: hiệp sĩ; Phỉ: thổ phỉ, trộm cướp. , ngày thường cướp của nhà giàu nhưng chưa bao giờ chia chác cho người nghèo, thường xuyên ức hiếp bá tánh, nhưng nếu không nhờ chúng kiên trì kháng Nguyên thì nửa chữ "hiệp" đã không xứng được gọi. Danh môn chính phái vốn chẳng ưa gì bọn này và chiều ngược lại cũng kỳ thị không kém, cho rằng đám anh hùng hào kiệt đâu khác gì chúng nó, đều cùng phận giặc cỏ không khuất phục luật pháp của triều đình thôi, thế mà tự cho mình là thanh cao, giả tạo hết biết. Nhưng lần này các đội thuyền hưởng ứng nhiệt liệt, điều động nhân thủ đông hơn cả số lượng được đề nghị, hơn nữa ai nấy đều tự mang lương khô, tới nơi không ồn ào nhiễu loạn, chỉ tại chỗ chờ lệnh, trên dưới Nga Mi vì vậy mà xúc động một phen. Tiếp đó là phân đà Cái Bang và Đường Gia Môn, bọn họ có cùng chung mối thù nên cư xử vô cùng đúng mực.
Đến cuối là phái Thanh Thành. Tuy rằng môn phái gần đây nhất nhưng cũng bởi thế mới chịu tai ương nặng nề nhất. Hôm trước bị một toán quân Khăn Xanh xông vào cửa cướp bóc, dù vẫn giữ được đại điện nhưng tổn thất nghiêm trọng vô cùng, bao gồm cả tính mạng của chưởng môn đời sau, khiến Thanh Phong đạo trưởng đã ngoài sáu mươi phải lâm cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh. Lúc Bối Cẩm Nghi tới cửa chỉ thấy một nhóm đệ tử trẻ tuổi mắt đỏ sòng sọc đang thương lượng kế sách báo thù. Vừa khéo Nga Mi đứng ra kêu gọi, Thanh Phong đạo trưởng lập tức hưởng ứng, bảo các đệ tử chôn cất người chết rồi mau chân xuống núi, nói là để lão già như ông một mình trên núi đau buồn là đủ.
Đám người hội tụ đông đủ thì rầm rộ tiến về huyện Quán. Quân Khăn Xanh bên kia đúng như lời Chu Chỉ Nhược dự đoán, đêm đó bị tập kích khiến cho phòng bị trở nên dày đặc. Trước quân doanh đã đắp lên một vòng lũy đất do cung thủ và trường thương thủ canh giữ, đâu dễ xông vào xông ra như trước.
Chu Chỉ Nhược nhìn lũy đất từ xa, lòng trăm mối ngổn ngang, bèn nói với Triệu Mẫn đương cùng nàng trinh sát - "Bọn này chạy loạn tứ bề, vậy mà giờ án binh bất động, lẽ nào cố ý chờ ta đến?".
"Có thể lắm chứ" - Triệu Mẫn ung dung trêu chọc - "Người của Nga Mi bị ngươi cứu hai tên, còn hai tên nữa. Bọn chúng biết chắc chắn ngươi sẽ quay lại nên điều động nhân thủ, củng cố phòng tuyến, đến lúc đó đóng cửa đập chó. Bắt được tiểu chưởng môn nhà ngươi, có thể nói là tiền, sắc đều hưởng trọn. Ta xem chiêu này tuyệt vời vô cùng!".
"Ngươi mắng ai là chó?" - Chu Chỉ Nhược quay đầu, trợn trạo với nàng.
"Là cách nói của nhà binh mà, Chu chưởng môn cứ vặc vô lý".
Chu Chỉ Nhược hứ một tiếng, rồi nhìn vào doanh trướng của quân Khăn Xanh, trầm tư.
"Đến thì cũng đến rồi, ngươi sẽ không tính chuyện bỏ đi chứ?" - Triệu Mẫn thấy thế bèn nói thêm.
"Ta không đi, chỉ là không thể hành động lỗ mãng để thêm người bỏ mạng" - Chu Chỉ Nhược đáp - "Thiệu Mẫn quận chúa có văn thao võ lược ✶ Thành ngữ chỉ người có tài năng toàn diện, xuất chúng cả về mưu trí chính trị (văn) lẫn tài năng quân sự, cầm quân (võ). , chắc hẳn đã có kế hay".
Triệu Mẫn thở dài - "Chà, đến lúc này ngươi mới nghĩ đến chuyện nịnh nọt ta à? Chả phải quá muộn rồi sao?".
Chu Chỉ Nhược hậm hực - "Vậy ngươi theo ta tới đây để nhìn người choảng nhau rồi học lóm võ công của Nga Mi ta thôi sao?".
"Ai mà thèm học Vạn Lưu Quy Tông kia của ngươi. Bổn quận chúa còn rất trẻ, không có nhiều cháu chắt râu dài như vậy để dạy dỗ đâu" - Triệu Mẫn nói - "Thiệt tình! Lúc nịnh hót cũng không biết mềm mỏng. Nếu chả phải vì ta nể hai vị nữ hiệp Nga Mi trượng nghĩa thì kiếp sau cũng không thèm tính kế giùm ngươi".
Chu Chỉ Nhược nhe răng, mà mắt chẳng giống chi là cười - "Vậy xin Quận chúa nương nương chỉ điểm".
"Người Mông Cổ bọn ta khi nhổ trại, công thành thường sẽ dùng một cách, nói tới thì rất tàn nhẫn" - Triệu Mẫn thuật giữa tâm cảnh phức tạp - "Đó là dồn hết bách tính chung quanh và tù binh trong doanh đến dưới chân thành. Nếu cửa thành vẫn đóng chặt thì lôi từng người một ra giết ngay trước mắt lính canh. Đánh vào lòng người mềm yếu còn hiệu quả hơn nện vào tường thành bằng đá. Dẫu cho tướng lĩnh của bọn chúng kiên quyết không mở cổng cứu người thì lính thủ thành chứng kiến đồng bào thảm hại như vậy, sĩ khí cũng sút hơn phân nửa".
"Ngươi còn không biết xấu hổ kể mấy thứ này? Lẽ nào ta cũng đi tìm người đến chém một trận sao?" - Chu Chỉ Nhược phẫn nộ, hất tay áo định đi.
Triệu Mẫn vội kéo giật lại, bảo - "Ta đâu nói ngươi phải làm theo, chỉ là đạo lý tương thông mà thôi. Lòng người có từ bi, cũng có tham sân si, chỗ lợi dụng rất nhiều nha. Ta nghĩ có thể tìm thứ gì đó thu hút số lượng lớn nhân mã của bọn chúng, để chúng tự mở phòng tuyến".
"Cái gì có thể dụ bọn chúng ra? Lương thảo, hoàng kim, muối, hay là ngựa?".
"Chu chưởng môn quả nhiên thông minh, sáng dạ. Ta thấy dùng ngựa là hay nhất. Hơn một nghìn chiến mã của chúng ta đủ để dày vò chúng".
Chu Chỉ Nhược ngẫm ngợi một hồi, rồi nói - "Cách này xem ra khả thi. Chỗ đường này thường có đoàn ngựa thồ đi qua, sẽ không bị sinh nghi".
"Nếu Chu chưởng môn tin tưởng thì xin hãy giao một nghìn con ngựa này cho trăm vị tinh binh của ta. Người Mông Cổ bọn ta đều thạo cưỡi ngựa, bắn cung, đảm bảo Chu chưởng môn sẽ không tổn thất bao nhiêu chiến mã".
"Nếu Quận chúa nương nương nguyện ý xuất binh thì không còn kế nào bằng" - Chu Chỉ Nhược vừa đi vừa đáp.
Thoáng cái được đồng ý quá là mau chóng, Triệu Mẫn ngơ ngẩn đến tròn xoe hai mắt, thậm chí tự châm chọc - "Sao lần này ngươi không sợ ta thừa nước đục thả câu, trộm hết ngựa của ngươi mà chạy trốn?".
"Chỉ có nghìn con ngựa quèn chậm chạp, không đáng để Thiệu Mẫn quận chúa đích thân chạy chuyến này".
"Quả nhiên ngươi vẫn khéo tính toán vì ta" - Triệu Mẫn nghe xong thì cười, chả biết sao câu trả lời đấy khuấy lên lòng nàng một thứ đắng chát - "Chậc! Xem ra muốn nghe lời ngon ngọt còn khó hơn lên trời".
Sau khi trở về, Chu Chỉ Nhược lập tức chỉ thị tất cả xuống ngựa, giao cho Chính Khí Bang, lại mượn vài chiếc chuông làm phép của các đạo sĩ Thanh Thành để treo lên cổ ngựa. Mấy con ngựa này chở một nùi hành lý sặc sỡ, đi thành cụm cùng nhau chẳng khác gì đoàn thương buôn.
Trăm tên tinh binh Mông Cổ ung dung lùa nghìn con ngựa chạy ra đường
lớn và rất nhanh đã nghe tiếng hiệu của quân Khăn Xanh. Cửa doanh mở ra.
Áng chừng có hai nghìn kỵ binh ồ ạt xông tới "đoàn ngựa thồ", vừa trông
liền biết là nổi lòng tham cướp ngựa. Thần Tiễn Bát Hùng mang theo một
trăm người vừa bắn tiễn vừa xua ngựa lui vào trong núi. Cùng lúc đó, các
hiệp sĩ trong Xuyên thừa cơ xông vào cửa doanh còn chưa kịp đóng, giáp
lá cà với toán quân Khăn Xanh đang mất sạch phòng bị. Người có khinh
công tốt thì trực tiếp bay lên lũy đất, chém ngã các cung thủ, chiếm vị
trí trên cao rồi ở đó kéo cung. Doanh địa của Lý Hỉ Hỉ phút chốc thành
bãi người ngã ngựa đổ bát nháo. Lúc này có tướng lĩnh thấy nguy cấp liền
phát tín hiệu cầu viện hai đạo quân ở bờ sông đối diện. Bạch Bất Tín và
Đại Đao Ngao gặp pháo hiệu bèn hộc tốc điều binh chia làm hai ngã ứng
cứu. Nan giải là toán quân đường thủy phát hiện tất cả thuyền đò đều bị
đục thủng dưới đáy, nhóm đi cầu nổi thì trông đường cầu nổ tung sau mấy
tiếng ầm ầm từ Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn. Đương lúc hai đạo quân còn loay
hoay chưa biết nên lượn đường vòng hay nghĩ cách sửa gấp phương tiện thì
trên sông bỗng xuất hiện mấy chiếc thuyền, là đội tàu của nhóm phỉ
hiệp. Phe phỉ hiệp đứng chỉnh tề thành hai hàng trên thuyền, hàng trước
bắn mũi tên lửa về đám quân đang tập trung bên bờ, hàng sau ném vò dầu hỏa
✶
Là loại bình gốm chứa dầu hỏa.
khi hàng trước bận bịu lắp tên. Viện quân phe địch bị đánh chạy tan
tác.
Chu Chỉ Nhược dẫn dắt Nga Mi xông vào doanh trướng giam giữ tù binh, giải thoát toàn bộ người bên trong đồng thời sắp xếp một số môn hạ hộ tống. Tuy nhiên, lúc này nàng vẫn chưa tìm thấy hai vị sư tỷ làm mình nặng lòng mấy ngày qua, Tĩnh Không và Tô Mộng Thanh. Bỗng, một nữ tù vì mang lòng cảm kích mà bước lên báo rằng - "Hai vị nữ hiệp kia đã bị chúng nhốt riêng đặng uy hiếp Nga Mi...".
Chu Chỉ Nhược nghe vậy thì quay người chạy ra trướng, quả nhiên cách đó không xa thấy được Lý Hỉ Hỉ và bộ hạ của hắn trói hai nữ tử vào trên lưng ngựa, định tẩu thoát bằng cửa phụ. Nàng thi triển khinh công, toan bay lên phía trước cản đường. Lý Hỉ Hỉ bất chấp mà quật một roi xuống thân ngựa, lao băng băng về phía Chu Chỉ Nhược. Hắn thiết nghĩ dù võ công cao cường tới đâu thì cú đâm sầm này cũng sứt đầu mẻ trán. Mà với khoảng cách ấy, nàng quả thực không còn thời gian rút Ỷ Thiên Kiếm, tình thế cấp bách, chỉ đành cố đón đỡ được phần nào hay phần đó. Chu Chỉ Nhược phi thân lên cao, một tay níu lấy dây cương buộc trên mũi ngựa, tay kia chộp vào hộp sọ, bóp nát đầu ngựa. Chiến mã rít vang một tiếng thê thảm, hất nàng ra trước hai bước rồi ngã rầm trên đất. Lý Hỉ Hỉ cũng đồng thời chỏng gọng. Thấy chủ soái sắp bị bắt, Phó Hữu Đức hớt hải túm lên Tô Mộng Thanh sau lưng, nhè vào Chu Chỉ Nhược mà ném. Chu Chỉ Nhược buộc lòng đỡ lấy đồng môn trước tiên. Những kỵ binh khác liền vội đi cứu Lý Hỉ Hỉ, nhưng đúng lúc này, một thanh kiếm đã kể cổ hắn sớm hơn.
"Một mạng đổi một mạng" - Triệu Mẫn cất tiếng - "Các ngươi thả Tĩnh Không sư thái ra, ta sẽ thả chủ soái của các ngươi".
"Ai nói muốn thả chúng?" - Chu Chỉ Nhược phản pháo. Nàng đặt nhẹ Tô Mộng Thanh xuống rồi định tóm lấy Lý Hỉ Hỉ. Lúc này, Phó Hữu Đức đột nhiên ném ra Tĩnh Không, hơn nữa cố ý nhằm vào khoảng không chính giữa của Chu Chỉ Nhược và Triệu Mẫn. Quả nhiên, cả hai vội vội vàng vàng phi thân lên đón. Người tuy là đón được nhưng Triệu Chu đâm sầm vào nhau, lực đập càng ghê gớm dưới sức thúc đẩy của nội công hai bên. Chu Chỉ Nhược giờ đây đã nổ đom đóm mắt, thị giác chỉ toàn là trắng bạch. Lý Hỉ Hỉ nhân được người cứu liền trèo lên lưng ngựa. Thế là một đoàn nhân mã hớt hãi rời đi.
Triệu Mẫn ngồi gượng dậy, bụm lấy xương sườn dưới ngực la oai oái. Chu Chỉ Nhược lúc này mới hoàn hồn, thấy người trốn mất dạng, khó mà bắt được, đành di mắt sang Triệu Mẫn, hỏi - "Ngươi sao rồi?".
"Đau chết đi được, không biết có phải bị gãy xương rồi không" - Triệu Mẫn lại ngã lăn ra đất, hận không thể lăn thêm hai vòng - "Chu Chỉ Nhược, ngươi thật là... thật là tính chơi đòn hiểm với ta!".
Thấy nàng toát mồ hôi trên trán, sắc mặt trắng bệch, đích thực là đau đớn không nhẹ, Chu Chỉ Nhược toan tiến tới xem xét, giơ tay mò đến chỗ vết thương của đối phương.
"Này, ngươi sờ ở đâu đó!" - Triệu Mẫn chợt phản ứng cực mạnh, gạt phắt tay nàng ra, đỏ mặt tía tai nói - "Chu Chỉ Nhược, ngươi lớn lên trong đám nữ nhân, lẽ nào đầu óc đã chứa mấy thứ kỳ quặc gì đó rồi sao?".
"Xương cốt không gãy" - Chu Chỉ Nhược hời hợt kết luận, và cũng không quên đáp lễ một câu - "Lớn lên trong đám nam nhân mới là có vấn đề!".
"Giờ đã dịu đi rồi, hình như không còn đau nhiều nữa..." - Triệu Mẫn xuýt xoa một hơi rồi gượng chống thân mình dậy.
Chu Chỉ Nhược vẫn ngồi đó kiểm tra thương thế của Tĩnh Không và Tô Mộng Thanh. Cả hai lại thêm vết thương mới, thần trí còn mơ hồ, lo lắng trong lòng nàng cứ nặng dần lên.
"Ngươi quá lo nên mất bình tĩnh. Xông lên làm gì, một mình ta đỡ không phải được rồi sao?" - Triệu Mẫn lê kiếm, chỉ về hướng Lý Hỉ Hỉ chuồn mất mà trách - "Đang là cơ hội tốt, khi không lại thành tình cảnh hai ta tàn sát, để chúng nghênh ngang tẩu thoát".
"Ai mà biết Quận chúa triều đình nhà ngươi không dưng nổi lòng thương, bỏ mặc con tin đặng lấy thân đỡ người".
"Bắt được hắn lần một ắt sẽ có cách bắt lần hai. Sư tỷ của ngươi thương nặng, đâu chịu nổi cú ngã này, đương nhiên cứu người quan trọng hơn" - Triệu Mẫn nói.
Bấy giờ đoàn tiếp viện cũng tới, Chu Chỉ Nhược giao thương binh cho hai nam đệ tử Nga Mi, còn mình và Triệu Mẫn dẫn dắt các hiệp sĩ rút khỏi doanh địa, đuổi theo hai nghìn quân cướp ngựa. Lúc này, toán khinh kỵ binh ✶ Kỵ binh hạng nhẹ. hãy còn bị Chính Khí Bang cò cưa trong trong sơn đạo, đột nhiên từ trời giáng xuống một đại quân khiến chúng hoảng hồn tại chỗ. Triệu Nhất Thương ứng biến tức thời, xua đội kỵ mã quay đầu đánh úp đám quân sau lưng. Trước sau giáp công, hai nghìn quân Khăn Xanh tiêu vong tại chỗ.
Trận đại thắng này để cho lòng tin của các hiệp sĩ giang hồ tăng lên gấp bội. Đội quân của Lý Hỉ Hỉ chớp nhoáng trọng thương hơn phân nửa, nhiều người tin tưởng bằng thực lực của các phái trong Xuyên đã đủ diệt sạch đám loạn tặc này, còn Triệu Mẫn đi ra giội nước lạnh - "Không thể! Lần này quân Khăn Xanh tập trung toàn lực ở huyện Quán, không lường được sự xuất hiện của chúng ta, cộng thêm một chút mưu mẹo mới đánh chúng trở tay không kịp. Nhưng kẻ thù đâu ngốc, há lại liên tục mắc lừa? Nếu muốn lấy đá chọi đá, bên kia mỗi người bắn một phát tên cũng đủ biến chúng ta thành cái sàng rồi. Ta vẫn đề nghị nghĩ cách đuổi chúng ra chỗ Minh Ngọc Trân, để quân đội đối phó quân đội. Nhân sĩ giang hồ chúng ta có thể chống trả nhất thời, cứu được dân chúng một phương đã tận đạo hiệp nghĩa rồi".
Mọi người thấy Chính Khí Bang tuy tiếng tăm ít ỏi nhưng tiểu bang chủ này đối với bày binh bố trận quả là tài cao học rộng, do vậy đều tín phục, chưa kể Chu Chỉ Nhược ngồi chỗ chủ tọa cũng không phản đối, thế là đồng thanh hưởng ứng - "Được! Vậy thì dồn chúng chạy về hướng đông!".